Chương 457
Nhất định là vì cứu cô anh mới tìm đến nơi này! Sao cô có thể trơ mắt nhìn một mình anh đối mặt với những thứ khủng bố kia chứ? Trải qua một lần ly biệt, đó đã là cực hạn đối với bọn họ rồi, cho dù phải chết, cô cũng phải chết cùng Tiêu Mặc Ngôn!
Tuyệt không nói một lời, khiêng cô mau chóng đi về phía trước.
Mắt thấy cách cánh cửa đá ngày càng xa, Bảo Ngọc cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thù hận tràn ngập đôi mắt, gần từng chữ: “Nếu như Tiêu Mặc Ngôn xảy ra chuyện, tôi sẽ chôn cùng.”
Bước chân của Tuyệt hơi ngừng, nhưng sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, tiếng nói trầm thấp âm u quanh quẩn trong đường hầm: “Tôi sẽ không để cho cô chết, cho dù phải khiến cô ngủ say lần nữa, tôi cũng sẽ không để cho cô chết.”
Anh ta hiểu rõ chuyện của cô, cũng biết, làm thế nào để cô sống sót.
Sau chốc lát im lặng quỷ dị, đột nhiên Bảo Ngọc lên tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Anh làm như vậy là vì thích tôi sao?”
Con mắt tà ác của Tuyệt lấp lóe ánh sáng, sau đó lại từ từ khôi phục vẻ dịu dàng, mơ hồ có chút chờ đợi, ngờ nghệch giống như một thiếu niên, đang ngượng ngùng tỏ tình với người trong lòng: “Ừ, thích.”
Anh ta tò mò về cô, muốn hiểu cô, muốn tiếp cận cô, càng muốn mỗi ngày nhìn thấy cô.
Có thể gọi loại cảm giác này là ‘thích’ nhỉ.
Nếu như đó chính là thích, vậy chính là thích cô gái Trương Bảo Ngọc này.
Rất thích.
Bảo Ngọc thản nhiên cười nói: “Đáng tiếc, tôi sẽ không bao giờ thích anh.”
Tuyệt bỗng nhiên dừng lại, tựa như tượng đá vô cùng hoàn mỹ, lẳng lặng đứng sừng sững trong đường hầm, lộ ra vẻ không hiểu, lại vừa đau xót, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Cô có thể… thử thích tôi không?”
Làm
Không có ai dạy anh ta thích một người như thế nào, anh ta không hiểu, anh ta không hiểu chút nào!
“Bây giờ không thể, sau này lại càng không thể.” Giọng nói lạnh lẽo của Bảo Ngọc, nháy mắt như phán quyết tử hình anh ta.
Anh ta ngẩn người đứng đó, tay kia khẽ xoa ngực, nơi đó rất đau, anh ta biết, đau không phải vì bị thương…
Nhân lúc anh ta sững sờ, Bảo Ngọc lấy sức đẩy anh ta ra, ngã xuống khỏi người anh ta, không để ý đến đau đớn, đứng dậy chạy về phía cánh cửa đá kia.
Cô đã thề sẽ không bỏ lại Tiêu Mặc Ngôn, cho dù là chết cũng phải chết cùng nhau.
Chạy đến nơi, cô sốt ruột sờ tường, không ngừng lục lọi nơi anh ta vừa ấn. Đúng lúc này, eo của cô bị xiết chặt, người kia kéo cô lại, một giây sau cô ngã vào trong một lồng ngực vững chắc đang run rẩy.
Giọng nói đằng sau, trầm thấp đến mức không thể nghe được: “Tôi không muốn làm bóng dáng của người khác, nếu như, cô yêu anh ta, vậy thì hận tôi đi.”
Ít nhất cũng là một loại cảm xúc.
Tốt nhất, là hận thù độc nhất vô nhị, hận đến cực hạn, lại càng có thể nhớ kỹ anh ta… Tiêu Tuyệt.
Bảo Ngọc duỗi tay sờ, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm được vào cánh cửa kia, cho dù đầu ngón tay chỉ cách vài centimet.
Cánh tay của Tiêu Tuyệt nắm chặt hông cô, kéo cô từng chút từng chút cách xa, cười nói: “Bảo Ngọc, hận tôi đi, tôi không để ý.” Vừa dứt lời, lại khiêng cả cô lên vai lần nữa.