Chương 461
Anh ta rõ ràng đã quen một thân một mình, nhưng vì sao bây giờ lại có cảm giác không xong, trong đáy lòng có một lỗ hổng, có một loại tâm trạng không rõ nào đó đang chậm rãi chảy xuôi, từ từ xâm nhập vào thân thể, vào máu thịt anh ta. Anh ta giống như bị kích hoạt một cuộc sống khác, sẽ biết oán hận, biết đau đớn.
Chạm vào vị trí trái tim, nơi này cũng trở nên trống rỗng….
Hai chiếc máy bay nhanh chóng rời khỏi hải vực này, trước lúc trời tối hạ cánh xuống đảo nhỏ lúc trước.
Còn chưa chờ máy bay hạ cánh xuống, cabin đã bị mở ra, Tiêu Mặc Ngôn từ trên máy bay nhảy xuống, chạy đến chỗ chiếc máy bay khác.
Khi anh nhìn thấy Bảo Ngọc thì tiến lên ôm cô vào lòng, thân thể run rẩy cho thấy sự sợ hãi của anh lúc này, nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô.
Trên thế giới này, người có thể khiến Tiêu Mặc Ngôn trở nên không giống mình nữa, cũng chỉ có cô.
Bảo Ngọc rúc vào trong lòng anh, ôm hông anh, khuôn mặt vùi trong lồng ngực anh: “Tiêu Mặc Ngôn…không sao rồi, không sao rồi, em đã trở về rồi.”
Anh vẫn đang run rẩy, run rẩy không nói được câu nào, chỉ ôm cô chặt hơn.
Bảo Ngọc vỗ vỗ lưng anh trấn an, nước mắt đọng ở khóe mắt, nhưng môi vẫn đang mỉm cười: “Tiêu Mặc Ngôn, anh lại lần nữa tìm được em rồi. Sau này, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ tìm được em…”
Anh gật đầu, giọng khàn khàn: “Sẽ.”
Sẽ tìm được, bất kể là ở đâu, anh đều sẽ tìm được. Cô là của anh, chỉ có thể là của một mình anh!
Tay Tiêu Mặc Ngôn xoa gò má cô, đây là người phụ nữ anh đã khắc sâu tận xương tủy. Cô nói đúng, sau này bất kể là ở đâu, bất kể có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ tìm được cô.
Chị Điềm đi tới, nhìn thấy đôi này, không nhịn đươc trêu ghẹo: “Đường chủ, ôm chặt như thế không sợ bóp nát Bảo Ngọc sao? Cơ thể cô ấy bây giờ dễ hỏng lắm đấy!”
Đinh Khiêm và Tiểu Cường đều nở nụ cười, ánh mắt có chút mập mờ đảo
Cô được cứu ra từ trong cơ thể thực vật màu xanh đáng sợ kia đấy, trên người trên tóc tất cả đều là dịch nhớp nháp màu xanh biếc, thứ này dính vào người rất khó chịu, nhìn cũng thấy rất buồn nôn, lại còn có mùi còn tanh hơn cả nước biển. Cô không muốn nhớ lại mấy ngày này, vừa gặp lại Tiêu Mặc Ngôn mà mình lại có dáng vẻ nhếch nhác chật vật như thế.
Tiểu Mặc Ngôn không thèm để ý, cũng không quan tâm những người xung quanh, ôm cô vào lòng: “Em không bẩn, cho dù có bẩn anh cũng vẫn thích.”
Mặt Bảo Ngọc lại càng đỏ hơn, nhưng mà cô lại thích nghe, càng thích anh bày ra sự ngang ngược mà dịu dàng với mình.
Chị Điềm thấy mọi người vừa trải qua trận cướp Thạch Bảo vừa rồi cũng đều đã mệt mỏi. Đối phó với loại thực vật này còn mệt mỏi hơn cả việc đối phó với kẻ địch chân chính, tin thần luôn bị vây trong trạng thái sợ hãi cao độ, cho nên đã thương lượng với Thạch trước khi xuất phát. Bay khỏi hải vực này, đến Úc, ít nhất cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ, trước đó nên nghỉ ngơi cho tốt đã.
Chị Điềm nhân thời gian này kiểm tra vết thương trên người Ngọc Diệp, sắc mặt nhất thời rất khó coi. Những người như họ đã quen với gió tanh mưa máu đều sẽ được chuẩn bị một số kiến thức y tế cần thiết. Cô ấy phát hiện cơ thể Ngọc Diệp bị gãy xương nhiều chỗ, bởi vì không được nối xương đúng lúc, chỗ vết thương bị sưng tấy lên, cho dù bây giờ có chữa khỏi, chỉ sợ cũng sẽ để lại di chứng cả đời.
Đối với Ngọc Diệp, kết quả này cũng không khỏi quá tàn nhẫn, chỉ mong rằng Nghê Thư sẽ có cách.