CHƯƠNG 47
Bảo Ngọc vẫn cười, càng cười rạng rỡ hơn, ánh mắt lại sắc bén: “Nguyễn Thanh Mai, bà còn dám nói anh ấy một câu nữa, có tin là tôi sẽ gi3t chết bà không!”
Nguyễn Thanh Mai há miệng, khó tin trừng mắt với cô: “Cô, cô, cô…”
Sau lưng Bảo Ngọc, Tiêu Mặc Ngôn vốn không có phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, cánh môi lặng lẽ vẽ ra vẻ dịu dàng, vô cùng tuấn tú.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tức giận của Trương Hồng Khánh: “Thím Đỗ, con bé Bảo Ngọc đâu?”
“Cô Bảo Ngọc ở trong phòng.”
Thấy chồng trở về, Nguyễn Thanh Mai ra vẻ tủi thân khóc chạy ra ngoài: “Hoài Khanh, tôi không thể ở trong nhà này được…”
Bảo Ngọc lười nghe, đóng “sầm” cửa lại, hít sâu một hơi, cố gắng đè tức giận trong lòng xuống, xác định mình không hù dọa Tiêu Mặc Ngôn, mới mỉm cười xoay người lại…
Đột nhiên, cô giật mình.
Mắt phượng mở lớn, thấy người đàn ông không biết lúc nào đã đứng sau lưng.
Anh luồn ngón tay qua tóc cô, khẽ vuốt v e rồi cúi đầu xuống hôn lên tóc cô.
Một cảm giác như điện giật từ trên đầu truyền xuống toàn thân, khoảnh khắc này, trong mắt anh, cô nhìn thấy sự quý trọng.
Ngoài cửa, Trương Hồng Khánh nghe Nguyễn Thanh Mai thêm mắm dặm muối, khóc lóc kể lể, sắc mặt trầm xuống, đi đến phòng con gái, tức giận gõ cửa: “Bảo Ngọc, ra ngoài nói chuyện với ba.”
Bảo Ngọc bỗng phản ứng lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Mặc Ngôn, lên tiếng đáp lại, nắm chốt cửa muốn mở ra. Một bàn tay đặt lên tay cô, Bảo Ngọc sững sờ, quay đầu lại.
Cánh môi của Tiêu Mặc Ngôn nở nụ cười mê hoặc: “Để tôi.”
Anh mở cửa đi ra ngoài.
Thấy Tiêu Mặc Ngôn, Trương Hồng Khánh vô
Nguyễn Thanh Mai ở bên cạnh sững sờ: “Cậu… Cậu là Tiêu Mặc Ngôn?”
Trong nháy mắt, bà hối hận đến xanh ruột, tuy rằng truyền thông nói trạng thái tinh thần của Tiêu Khí Chí hơi khác người, nhưng người ta dù thế nào cũng là cậu chủ tập đoàn nhà họ Tiêu, bà không đắc tội nổi!
Tiêu Mặc Ngôn đi ngang qua ông ta rồi quay người nói: “Chúng ta ra phòng khách nói chuyện.”
Dù cả người có vẻ nhếch nhác, nhưng trên người anh tỏa ra khí chất đặc biệt, làm cho Trương Hồng Khánh chấn động. Không liên quan đến tuổi tác, tri thức, mà ngấm sâu trong xương tủy!
Rất khó tưởng tượng ở lễ kỷ niệm của tập đoàn nhà họ Tiêu, cậu chủ nhà họ Tiêu điên cuồng chém bánh ngọt lại có được khí thế áp đảo người khác như vậy.
Nguyễn Thanh Mai nhỏ giọng phàn nàn bên tai chồng: “Hoài Khanh, thái độ của cậu ta là sao vậy…”
“Bà im miệng.” Ánh mắt Trương Hồng Khánh sa sầm, đi theo Tiêu Mặc Ngôn đến phòng khách.
Nguyễn Thanh Mai tức giận giậm chân, quay về phòng.
Bảo Ngọc đứng ở cửa phòng, đột nhiên bật cười.
Tiêu Mặc Ngôn, cần phải có dáng vẻ nịnh nọt chứ!
Trương Hồng Khánh và Tiêu Mặc Ngôn ngồi ở phòng khách, thím Đỗ mang canh gừng đã nấu xong đi tới: “Đang còn nóng, cậu uống cho ấm người.”
Tiêu Mặc Ngôn không thèm nhìn, thím Đỗ hơi xấu hổ, lui ra.