CHƯƠNG 66
Bảo Ngọc khẽ chửi thầm một tiếng, thằng cha này đoán chắc mình không muốn chuyện lộ ra, rõ ràng muốn lừa bịp cô. Nhưng cô vừa mới đem tất cả tiền tiết kiệm đầu tư vào cổ phiếu, đừng nói 900 triệu, bây giờ ngay cả 90 triệu cũng không gom được.
Trương Thịnh Hải chợt trừng to mắt: “900 triệu? Ông đang tống tiền phải không? Chị, chị đừng nghe lời kẻ khốn này, báo cảnh sát đi, lập tức báo cảnh sát.”
Bảo Ngọc quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, mắt phượng dữ tợn đến mức khiến Trương Thịnh Hải run lập cập: “Em còn nói thêm nữa thì dù anh ta không xé em ra thì chị cũng sẽ ra tay.”
Ực.
Trương Thịnh Hải nuốt nước bọt, lắc đầu thật mạnh, không dám nói gì nữa.
Chị thật đáng sợ!
Đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, nhìn thấy người đi vào, Bảo Ngọc sững sờ.
“Chà chà, thì ra là cậu Hiên.” Nhìn thấy người tới, quản lý Vương lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Bắc Khởi Hiên uể oải đứng ở cửa, hai tay xỏ túi quần, áo khoác âu phục hờ hững vắt ở khuỷu tay, cổ áo sơmi mở hai cúc, lộ ra một mảng nhỏ da thịt màu mật ong, cả người tản ra hơi thở dụ hoặc nguy hiểm, ánh mắt đảo trên người Bảo Ngọc.
Cô lập tức dời ánh mắt, không nhìn anh ta.
Bắc Khởi Hiên đảo mắt một vòng: “Quản lý Vương, chuyện gì vậy?”
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không phiền cậu Hiên quan tâm.”
Bắc Khởi Hiên từ từ bước đến, quét mắt một vòng nhìn Trương Thịnh Hải bị đánh mặt mũi sưng vù nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt lại hướng về Bảo Ngọc, khẽ nhếch môi, đi tới, đưa tay nắm vai cô, không để ý cái nhìn chằm chằm của cô, kéo cô vào trong ngực, liếc nhìn quản lý Vươmg, đuôi lông mày nhếch lên: “Động vào người của tôi mà gọi là việc nhỏ sao?”
Quản lý Vương lập tức ngơ ngác: “Cô ấy,
*
Bảo Ngọc muốn tránh thoát khỏi ngực anh ta, nhưng Bắc Khởi Hiên giống như thân mật ghé vào tai cô, lẩm bẩm nói: “Muốn mau mang em trai em rời khỏi, thì hãy ngoan ngoãn phối hợp.”
Thân thể cứng đờ Bảo Ngọc, liếc nhìn Tiểu Hải, rồi suy nghĩ một chút, đành nhẫn nhịn, yên tĩnh ở bên cạnh Bắc Khởi Hiên.
Bắc Khởi Hiên hài lòng nheo đôi mắt đen như mực, ôm cô như vậy, giống như vuốt ve một con mèo rừng nhỏ thu móng vuốt sắc lại rồi, cảm giác… cũng khá tốt.
Anh đảo ánh mắt sắc bén ngoái nhìn quản lý Vương: “Quản lý Vương, không nghe rõ lời của tôi sao?”
Sắc mặt quản lý Vương khẽ biến: “À, cậu Hiên, tôi không biết cô ấy là người của cậu. Chuyện này, là hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cô Chương.”
Nói xong, anh ta lập tức dùng mắt ra hiệu cho đàn em thả Trương Thịnh Hải ra.
Bảo Ngọc vội vàng đi qua đỡ em trai dậy: “Tiểu Hải, chúng ta về nhà.”
“Đợi đã, chị à, Đào Nhi vẫn còn ở đây!”
Đôi mắt Bảo Ngọc nheo lại, đè thấp giọng xuống: “Đến giờ này rồi, mặc xác Đào Nhi gì đó đi, mau theo chị về! Em còn chê bản thân gây họa chưa đủ à?”
Trương Thịnh Hải nắm lấy tay Bảo Ngọc, gấp gáp nói: “Chị… Chị giúp đỡ Đào Nhi đi mà… em năn nỉ chị đó.”
“Em…” Bảo Ngọc vừa tức giận vừa gấp gáp, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Bắc Khởi Hiên bình thản khép hờ mắt lại: “Quản lý Vương, hình như, anh vẫn còn nợ một lời giải thích?”