CHƯƠNG 75
Bỏ mặc tất cả những ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm mình, Bắc Khởi Hiên vẫn ở bên cạnh Trương Bảo Ngọc hệt như một vị thần. Lúc ấy, Bảo Ngọc thực sự đã lãng quên thời gian, cô không còn rõ bản thân đang ở đâu, tâm trí cô hỗn loạn. Những chấm nhỏ của những kí ức cứ dần dần hiện lên trong đầu cô.
Chính cái ôm ấy, sự vỗ về an ủi ấy đã khiến cô lãng quên đi tất cả…
Lúc đó, Đỗ Thu Nghi đang ngồi trên một chiếc taxi cách đó không xa. Khung cảnh Bắc Khởi Hiên và Trương Bảo Ngọc ôm nhau giống như một chiếc nanh thú khiến cô nghẹn thở.
Anh nói, anh không có cảm giác gì với cô ta, anh chỉ đang lợi dụng Trương Bảo Ngọc. Anh còn nói rằng anh chỉ yêu cô, nói rằng Đỗ Thu Nghi là người con gái duy nhất mà anh yêu suốt đời. Và anh cũng nói, anh sẽ cưới cô…
Nói dối, tất cả chỉ là ngụy biện, và cô đã dễ dàng tin những lời dối trá xảo quyệt đó. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ Đỗ Thu Nghi cũng không thể tin rằng anh đã thay đổi. Hai người họ đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, Đỗ Thu Nghi không tin Bắc Khởi Hiên đã thay lòng. Tất cả những chuyện này chắc chắn là do Trương Bảo Ngọc bày mưu, cô ta muốn có được danh vọng và địa vị. Đỗ Thu Nghi cho rằng loại phụ nữ như Trương Bảo Ngọc chính là như vậy.
Lấy đinh đóng chặt vào lòng bàn tay, có lẽ nỗi đau ấy cũng chẳng thể nào sánh với cảm giác khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt này. Trong đôi mắt của Đỗ Thu Nghi dường như có một ngọn lửa đang rừng rực cháy, ngọn lửa ấy như muốn thiêu rụi Trương Bảo Ngọc.
Lúc này, tài xế sốt ruột hỏi: “Thưa cô, còn phải đợi bao lâu nữa? Chỗ này không thể đỗ quá lâu được.”
Đỗ Thu Nghi nghiến răng đáp: “Đi đi.”
Phải mất một lúc lâu sau Trương Bảo Ngọc mới bình tĩnh lại, cô chợt nhận ra bản thân đang dựa vào người Bắc Khởi Hiên, cô liền vội vàng đẩy anh ra. Bắc Khởi Hiên đã chuẩn bị tâm lí từ trước,
Anh nhếch mép cười: “Trương Bảo Ngọc, em đúng là sống quá thực tế rồi.”
Trương Bảo Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cô cúi đầu đi lên cầu thang mà không hề liếc nhìn Bắc Khởi Hiên dù chỉ một lần. Cô tự trách bản thân mình, làm sao có thể quên hết đi những chuyện trước đây để sà vào lòng anh ta như vậy chứ?
Trương Bảo Ngọc, lẽ nào mày vẫn chưa học cách ngoan? Vẫn chưa biết từ “chết” viết như thế nào sao?!
Trương Bảo Ngọc hờn dỗi đi trước, còn Bắc Khởi Hiên thì đi theo sau cô như một cái bóng. Lúc này đây Bắc Khởi Hiên vẫn cảm nhận được mùi hương của Trương Bảo Ngọc lưu lại trên áo anh.
Sau khi đi hết hai con phố, Bảo Ngọc mới dần dần bình tĩnh lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Bởi mang giày cao gót đi bộ suốt một quãng đường dài nên chân cô sưng tấy lên. Khi ngồi ghế ở trạm xe buýt, cô không màng đến việc giữ hình ảnh mà tháo giày ra rồi duỗi chân dài về phía trước.
Ghế trống ở bên cạnh đã có người ngồi.
“Này.” Bắc Khởi Hiên đưa qua một cốc cà phê đá.
Trương Bảo Ngọc nhìn rồi cầm lấy, cô ngửi một hơi thật sâu hương cà phê phảng phất. Cô nheo đôi mắt phượng của mình quan sát một cách tỉ mỉ, trông cô giống hệt như một bông hoa râm bụt khiến bầu không khí trở nên đầy bí ẩn.
Bắc Khởi Hiên liếc nhìn Bảo Ngọc rồi nói: “Đề nghị lúc nãy cũng có thể sửa đổi một chút.”
Trương Bảo Ngọc quay đầu lại chau mày nhìn Bắc Khởi Hiên.
Anh đi đến và nhìn khuôn mặt nhợt nhạt sau khi khóc của Trương Bảo Ngọc: “Ở với anh một ngày.”
Rồi anh đột nhiên tiến lại gần khiến Bảo Ngọc giật mình, cô lùi ra xa: “Tôi không đồng ý.”