CHƯƠNG 9
Anh nói, lên giường với cô chỉ là thương hại cô;
Anh nói, người anh yêu nhất là Đỗ Thu Nghi;
Anh nói, đến tư cách xách dép cho người phụ nữ đó cô cũng không có…
Thấy Trương Bảo Ngọc không nói gì, lại nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Bắc Khởi Hiên khẽ nhướng mày, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thêm vài phần nghiền ngẫm và tò mò.
Đỗ Thu Nghi đứng một bên thấy vậy, không khỏi siết chặt tay lại. Cô biết Trương Bảo Ngọc xinh đẹp, càng biết rõ được sự hấp dẫn của cô ấy đối với đàn ông, vì vậy, cô cũng đã đấu tranh rất lâu mới chủ động để cho Bắc Khởi Hiên và Trương Bảo Ngọc làm quen với nhau.
Cô tự tin với tình cảm của Anh Hiên dành cho mình, trên thế giới này, không có ai hiểu anh hơn cô!
Nhưng mà, khi Đỗ Thu Nghi nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của anh, cô cảm thấy căng thẳng, bất an, lại càng căm ghét, đố kị với Trương Bảo Ngọc hơn.
Trương Bảo Ngọc ngay lập tức cúi mắt, không nhìn Bắc Khởi Hiên nữa, kéo Vy Hiên rời đi: “Ở đây ồn ào quá, chúng ta vào trong đi.”
Bắc Khởi Hiên cảm thấy thích thú, anh nhướn mày, hôm nay, xem như anh đã thấy được dáng vẻ kiêu ngạo của ái nữ nhà chủ tịch thành phố rồi.
Đỗ Thu Nghi trong lòng thầm thở phào một hơi, nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ áy náy và không hiểu: “Anh Hiên, cậu ấy vốn có tính tiểu thư, anh đừng để ý nhé. Có điều, anh không cần lo lắng, em sẽ tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau!”
Đôi môi mỏng của Bắc Khởi Hiên khẽ nhếch lên, nhân lúc bạn học vẫn chưa đến, khẽ ôm lấy eo cô, ghé vào tai cô khẽ thì thầm: “Anh không để ý đến người phụ nữ kia, anh chỉ
Anh [email protected] trụi thổ lộ, khiến Đỗ Thu Nghi mặt đỏ tim đập nhanh, chút bất an ban nãy cũng tan biến.
Cô dựa vào anh, ngại ngùng cúi đầu: “Em biết. Nhưng mà, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn anh: “Anh Hiên, vì anh, chuyện gì em cũng có thể chịu đựng được.”
Bắc Khởi Hiên khẽ cười, đưa tay nhéo mũi cô: “Cô bé ngốc.”
Đỗ Thu Nghi thỏa mãn cười, cô cam tâm tình nguyện làm cô bé ngốc của anh.
Vào phòng bao rồi, Vy Hiên thấy Trương Bảo Ngọc nhíu chặt mày không nói câu gì, cô cũng không hỏi nữa, đứng dậy chọn bài hát, cô chọn bài “Bài ca ly biệt”, sau đó đưa micro qua: “Bài này hợp với cậu này.”
Trương Bảo Ngọc hơi ngơ ra, ngay sau đó liền bật cười, Vy Hiên luôn là người bạn chu đáo như vậy.
Cô tạm bỏ lại mọi đau buồn, thoải mái cầm micro lên, gào thét, cho dù có phá hỏng bài hát này cô cũng không quan tâm.
Hát vô cùng vui vẻ xong, hai người lại gọi bia uống.
Tửu lượng của Vy Hiên rất tốt, nhưng Trương Bảo Ngọc thì lại rất kém. Cô vốn dĩ không uống được bị dị ứng với bia rượu, uống được hai lon, gương mặt xinh đẹp đã đỏ như quả cà chua chín, người cảm thấy mê man.
Cô xua xua tay, nói: “Không ổn rồi, không ổn rồi…”
Vy Hiên vừa giải quyết xong một lon, đặt lon rỗng trên tay xuống bàn, cười như không cười nói: “Không ngờ bông hoa giao tiếp của đại học D vậy mà lại không biết uống rượu?”