Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 93


trước sau

CHƯƠNG 93

Bước vài bước anh đã đến trước mặt Bảo Ngọc, anh cũng không quan tâm đến sự có mặt của những người khác, nở nụ cười tươi như hoa xuân chào cô, bờ môi như hoa hồng của anh nhẹ nhàng đặt lên má cô nụ hôn nhẹ.

Trước khi rời khỏi, anh còn cố tình để môi mình lướt hờ qua bờ môi của cô, rất nhanh, nhanh đến mức người khác sẽ nghĩ đó chỉ là vô tình. Nhưng duy chỉ có Bảo Ngọc biết…

Anh chàng này là cố ý đây!

Viễn cảnh này làm những người có mặt khẽ giật mình.

Kiều Nhã giật mình nhìn Tiêu Mặc Ngôn rồi lại xoay qua nhìn Bảo Ngọc. Bà thắc mắc không hiểu cô gái này đã làm gì mà có thể khiến cho đứa con riêng của Tiêu Chính Thịnh vốn dĩ chỉ biết có Tom và Jerry này lại có hành động như vậy!

Trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy, bà thậm chí có thể cảm nhận được Tiêu Mặc Ngôn hết lòng hết dạ vì cô gái này, giống như cả con tim anh đều chỉ có mỗi mình cô gái trước mặt này thôi!

Dương Châu Kiệt cũng bất ngờ với cảnh tượng trước mặt, tin đồn công tử nhà họ Tiêu trạng thái tinh thần không tốt, nhưng với những gì anh vừa nhìn thấy thì anh ta rất bình thường, vậy thì rốt cuộc độ chính xác của tin đồn là bao nhiêu phần trăm?

Thím Vương nhìn có vẻ vui vẻ, từ lúc cậu chủ quen biết cô Chương đây thì có vẻ như càng ngày càng trở nên bình thường hơn.

Tiêu Mặc Ngôn nhìn gương mặt ửng đỏ của Bảo Ngọc mà không giấu được nụ cười, anh kéo tay cô ngồi xuống, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.

“Em ăn sáng chưa?” Anh lên tiếng hỏi.

“Em ăn rồi.”

Bảo Ngọc ngại ngùng gật đầu, cô đang cố gắng làm quen với sự coi trọng của anh dành cho mình, nhưng vì anh quá coi trọng và tập trung sự chú ý vào cô nhiều quá khiến cho cô có chút không

thích ứng kịp.

Những người khác trong phòng khách như trở thành vật trang trí. Toàn bộ những việc vừa xảy ra Kiều Nhã đều không bỏ sót, bà lên tiếng nói với thím Vương: “Chị Vương, Tiêu Mặc Ngôn đến giờ uống thuốc rồi phải ko?”

Thím Vương liền vội nói: “Ôi, suýt chút quên mất, để tôi đi lấy thuốc cho cậu chủ.”

Bảo Ngọc khẽ chớp mắt, ánh mắt cô khẽ sắc lại. Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô, anh nhíu mày đưa tay nhéo nhẹ vào má cô.

Bảo Ngọc giật mình xoay nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn cô, rồi kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh thích em vô tư vô lo, những chuyện phiền não em đừng bận tâm tới.”

Nghe xong Bảo Ngọc lại giật mình lần nữa, cô trợn tròn mắt nhìn anh: rốt cục anh nhìn hiểu được những điều gì? Hay hiểu toàn bộ? Nụ cười bình thản và dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.

Cô cười cười gật đầu.

Tiêu Mặc Ngôn chắc đã nhận ra từ sớm rồi.

Nhìn hai người nhỏ to nói chuyện với nhau như chốn không người, Kiều Nhã cảm thấy bực tức trong lòng, nhưng bà không thể để lộ cảm xúc để phá vỡ đi hình ảnh khí chất độ lượng của mình.

Dương Châu Kiệt ở bên cạnh cũng có vẻ không được tự nhiên, tuy rằng anh chỉ là người vô danh tiểu tốt, nhưng mà bị coi như vô hình như vậy thì ít nhiều lòng tự trọng của anh cũng cảm thấy bị tổn thương!

Cũng may Bảo Ngọc kịp thời nhận ra, cô xoay người rồi giới thiệu anh với Tiêu Mặc Ngôn: “Tiêu Mặc Ngôn, đây là Dương Châu Kiệt.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện