Trời sáng, tôi tỉnh dậy trên một lớp cát khô nóng.
Dù chỉ mới là ngày thứ hai, tôi có cảm giác như mình đã quen ngủ ở cái nơi trơ trọi này rồi.
Tôi xác nhận sự an toàn của thỏ banh khi thấy nhúm cát ngay bên cạnh mà nó thường đào để ngủ, thực lòng tôi cũng có đôi chút nhẹ nhõm.
Đáng lẽ tôi định ngủ thêm một chút, nhưng tôi cảm nhận được một sinh vật nào đó đang tiến tới một cách mãnh liệt.
Bởi tác động của kỹ năng〖Nhận thức〗, tôi không tài nào ngủ được nữa.
Vì địa hình trống trải nên tôi có thễ dễ dàng thấy kẻ thù từ xa mà thậm chí không cần phải cố gắng tìm kiếm.
Khi ngồi dậy, tôi xoay cổ về hướng mà mình cảm nhận được.
Đó là con rết khổng lồ chuyên để lại vệt cát dài sau mỗi nơi nó đi qua, và nó đang hướng đến chỗ tôi.
Hờ, chúng tôi có nên bỏ chạy ngay và luôn?
Thỏ banh trông có vẻ lề mề quá, tôi nên đưa nó vào miệng mình càng sớm càng tốt.
Nếu con rết đó thật sự đang nhắm tới chúng tôi mà tôi không sử dụng〖Lăn〗để bỏ chạy, chắc chắn nó sẽ bắt kịp được chúng tôi.
Gượm đã….
Nó không ở quá xa chỗ này cho lắm.
Tuy nhiên, có cảm giác như con rết không thực sự đang hướng đến đây… vậy tại sao nó lại chạy nhỉ?
Tôi thấy có một chiếc xe ngựa đang chạy ngay phía trước mặt con rết.
Hai con ngựa với kích cỡ tôi chưa từng thấy ở kiếp trước đang kéo cỗ xe và chạy với tốc độ tối đa.
Mặc dù vậy, nhiêu đó dường như vẫn chưa đủ để có thể thoát khỏi con rết.
Nếu cứ để như vậy, chiếc xe ngựa đó sẽ nhanh chóng bị nghiền nát.
Chết tiệt!
Tại sao họ lại cho rằng mình có thể vượt qua được vùng sa mạc này mà không phải đối mặt với con quái vật khổng lồ đó chứ?
Tôi liếc sang nhúm cát mà con thỏ đang ngủ ở trong để xác nhận lần nữa, rồi bắt đầu chạy theo con rết.
Hầu như không có cơ hội thắng nào nếu phải chiến đấu với con rết đó, nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể bắt kịp được nó rồi tẩu thoát cùng với chiếc xe ngựa.
Tôi có thể trốn lên không trung nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm.
Hãy nhử nó rồi sau đó rút lui thật nhanh nào.
Sau khi tình hình dịu đi, tôi sẽ quay lại đón con thỏ sau.
Đừng có để bị ăn trong khi tao đi vắng đấy.
Trước khi gặp tôi nó vốn đã tự sống sót một mình rồi, chắc vẫn sẽ ổn nếu tôi rời mắt khỏi nó một lúc, dù sao tôi cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Tôi đã nghĩ đến việc bỏ nó vào mồm, nhưng nếu làm vậy sẽ càng nguy hiểm hơn nữa…
Không giống như con báo và con lạc đà mà tôi đã gϊếŧ chỉ với một tay, có khả năng tôi sẽ bị ép phải dùng đến kỹ năng hơi thở và cắn, vì vậy nên tôi sẽ không thể bảo vệ con thỏ trong lúc chiến đấu được.
Tôi sử dụng〖Lăn〗để bám theo con rết.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đuổi theo một đối thủ mà tôi sẽ phải lập tức chạy trốn ngay sau đó.
Lờ đi tôi, con rết vẫn tiếp tục nhắm vào chiếc xe ngựa.
Chậc! Tôi tập trung cao độ và tiến sát hơn nữa.
Mặc cho mọi nỗ lực thu hút sự chú ý của con rết, nó vẫn hoàn toàn không màng đến tôi.
Có vẻ như giải thưởng “Món ngon nhất vùng sa mạc này” đã thuộc về lũ ngựa và đám con người kia, một con rồng như tôi hoàn toàn không có cửa.
Kể cả tôi, khi còn là một chú rồng con, thịt của tôi từng được miêu tả là rất ngon kia mà? (Trans: Main thuộc máu M à?)
Trong lúc đó, hai con ngựa kéo xe thấy được sự hiện diện của tôi.
Tuy vốn không hiểu biểu cảm của loài ngựa, nhưng tôi có thể thấy rằng mặt của chúng đang nhăn còn hơn cả khỉ.
Tôi vốn tới để giúp