Ngước mắt quan sát và tôi phóng thẳng lên.
Có thể nhìn thấy một đàn linh cẩu đang di chuyển phía xa kia.
Đây là lần đầu tiên tôi bay cao thế này.
Thế nhưng trọng lượng cơ thể của tôi trở thành gánh nặng và tốc độ bay lượn chậm dần.
Chưa đâu, tôi vẫn còn có thể vút cao hơn nữa.
Sau khi đạt đến đỉnh điểm giữa không trung, tôi nhìn khu vực xung quanh mình.
Hầu hết những gì tôi thấy chỉ toàn là cát với cát.
Trên biển chẳng có chiếc thuyền hay hòn đảo nào cả.
Giá như có bầy chim nào đang di trú thì còn giúp tôi có chút hi vọng nhưng nơi đây lại hoàn toàn trống trải.
Có thật là không còn cái quái gì quanh đây ngoại trừ cái thành phố với bức tường bao quanh đó chứ?
Cần quan sát xung quanh thêm chút nữa không?
Tôi vỗ cánh nhưng độ cao chẳng tăng thêm tý nào.
Có vẻ quán tính từ cú nhảy của tôi đã hết, và chỉ với mỗi sức lực của đôi cánh này thì việc nỗ lực vẫn là bất khả thi.
Tôi không chỉ bay tới mức giới hạn mà còn phá hỏng mất tư thế của mình.
Cần phải điều chỉnh ngay, đây là một tình huống mạo hiểm thật sự.
Khi tôi dồn trọng tâm của mình qua bên trái để sửa lại thăng bằng, cả người tôi bị lật ngược lại.
Bởi do sự hấp tấp của tôi mà kết quả mang lại phản chủ, chơi ngu lấy tiếng nè.
Tôi hiện đang rơi một cách rất kì cục trong khi vung vẫy tay chân tứ phía.
Sau khi tiếp đất bằng vai và tạo nên một đám mây cát đầy ngoạn mục, tôi chầm chậm đứng dậy.
Có 〖Kháng rơi〗 đúng là may thật.
Nếu không nhờ nó thì lúc đó chắc tôi chôn tại chỗ luôn rồi.
Mới nãy, trong lúc rơi tôi đã tình cờ thấy thoáng qua cái người đội trưởng của đám lính đã tấn công tôi trước đây ở phía xa.
Tên ông ta là...!hói phải không nhỉ? Hay là Dutz?
Có vẻ ông ấy đang cưỡi một con lạc đà ba đầu hay gì đó dạng vậy.
Trước đó tôi không cảm thấy an tâm cho lắm khi không biết liệu ông ta có thể rời đi an toàn hay không sau khi con ngựa bỏ chạy, nhưng có vẻ như tôi đã lo lắng quá lên rồi.
Con lạc đà đó khá là chậm nhưng… tôi nghĩ lão hói đó sẽ ổn cả thôi.
“Pefu?”
「Sao rồi, thấy gì không?」
Với ý nghĩ được gửi đến qua 〖Thần giao cách cảm〗 tôi lắc đầu.
Chuyện này rắc rối rồi đây.
Nếu chúng tôi không tìm thấy một thành phố khác nhanh chóng thì tôi sẽ phải gửi Nina vào lại cái thành phố có tường bao quanh đó.
Nina đang quan sát cuộc trò chuyện của tôi với thỏ banh một cách không thoải mái lắm.
Tốt hơn thì tôi nên giải thích tình hình hiện tại với Nina.
Tôi cần phải nhắc cô ấy về 〖Bụi vảy rồng〗 của mình, và về kế hoạch tìm đến một nơi phù hợp cho cô ấy bởi tôi không thể tiếp tục bên cạnh cùng họ lâu hơn được.
Tôi cũng cần phải nâng cao cấp độ kĩ năng của mình, giải thích việc này thì tôi sẽ dùng đến 〖Hóa nhân thuật〗.
Xem nào, lượng thời gian tôi có thể dùng khi hóa thành người là….
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Irushia〗
Chủng loài: Rồng tai ương (Evil Plague Dragon)
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 44/75
HP: 302/344
MP: 237/237
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Được rồi, 237 giây… khoảng gần 4 phút.
Cuộc trò chuyện sẽ trơn tru hơn trước đây, và chắc bấy nhiêu là đủ rồi.
Mặc dù vậy, tôi muốn để lại ít nhất khoảng 50 MP.
Mà, nếu tôi không thể giải thích mọi chuyện kịp thì tôi chỉ việc nhờ thỏ banh làm thông dịch viên như mọi khi thôi.
Tôi có thể nhờ nó dùng 〖Thần giao cách cảm〗 ngay từ đầu nhưng đôi khi tôi cũng muốn tự bản thân nói chuyện với người khác nữa.
“Gurua.”
Tôi gầm nhẹ để Nina và thỏ banh tập trung vào mình.
Sau khi giao tiếp bằng ánh mắt với Nina, tôi dùng 〖Hóa nhân thuật〗.
Như những lần trước, toàn bộ cơ thể tôi nóng lên và bị nén xuống chỉ còn ở mức cơ thể con người.
Lúc mới đầu thì tôi gần như bất tỉnh vì lượng nhiệt và cơn đau nhưng giờ thì tôi quen rồi.
Tôi mong rằng thời gian và vẻ ngoài của mình sẽ đẹp trai hơn trước.
Hiện tại tôi vẫn chỉ có thể gọi bản thân là nửa người nửa bò sát.
Hiểu rằng tôi muốn nói chuyện với cô ấy, Nina quay sang chỗ thỏ banh và làm ra vẻ quyết tâm trước khi đi đến chỗ tôi.
Đừng mà, cô không cần phải tỏ thái độ đến mức đó chỉ để gặp tôi đâu… ít ra thì cũng phải tin tưởng tôi thêm một chút chứ.
“Người tôi có chướng khí, Nina ở đây sẽ bị nhiễm độc.
Chúng ta không thể ở cạnh nhau lâu được.
Cần phải tìm nơi nào đó để cô trú ngụ, nhưng tôi không quen nơi đây.
Nếu cứ thế này, chứng ta sẽ phải trở lại thành phố nơi cô từng ở trước đây.” (Irushia)
“……..” (Nina)
“Cô biết nơi nào khác không? Tôi hiểu là không tốt, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải đến thành phố có tường bao quanh đó.” (Irushia)
Đây là một câu hỏi tương tự với câu mà tôi từng hỏi trước đây.
Lần đó khi tôi hỏi câu này, cô ấy đã bảo rằng không còn nơi nào để đi cả, nhưng tôi cần phải xác nhận lại.
Nếu tôi nói với cô ấy về tình hình hiện tại và cho cô ấy thấy rằng không