Đã câu được đủ lượng cá, tôi bơi trở vào bờ.
Rồi sẽ tốn thêm ít thời gian, sau khi tôi gửi lời từ biệt với Nina, tôi sẽ thử chuyến vượt đại dương một cách nghiêm túc.
Ước gì tôi được trông thấy Nina tự lập khi để cô ấy ở lại thành phố cảng nếu có thể, trên hết là trước khi tôi rời khỏi hoang mạc này.
Hoặc ít ra tôi mong muốn có một cơ hội khác.
Chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn nếu tôi xuất hiện gần thành phố.
Không chừng còn trở thành một thành phố ma nữa chứ.
May mắn khi tôi đã đánh đuổi tám người lính kia mà không gây quá nhiều thương tích với họ, thứ được xem là mối hiểm họa đáng sợ với loài người.
Xem ra tôi cũng làm khá tốt ấy chứ.
Thật lòng mà nói tôi không biết họ yếu xìu lắm luôn, thiệt đó, nếu tôi mà quyết định thẳng tay là họ tan xác.
Không chừng nếu cứ tiếp tục giữ lợi thế chiến thắng một chiều này thì họ sẽ ngán mà bỏ qua tôi luôn.
Sau khi đặt chân lên bãi biển, tôi hạ Nina và thỏ banh xuống.
Cả hai trải vài tấm lông lạc đà và bày mấy con cá lên đấy.
Cùng lúc đó tôi đào một cái hố cát rồi dùng tay múc một ít nước biển đổ vào.
Xong thì tôi dùng hơi thở đun nóng cho nước bay hơi đến khi chỉ còn lại muối kết tinh.
Muối sẽ rất hữu dụng sau này.
Giờ hãy gói phần muối này lại trong tấm da để dễ dàng bảo quản.
Bởi thu thập muối sẽ rất khó khi đi xa khỏi bãi biển.
Chất lượng của món ăn bị phụ thuộc đến việc có nêm muối vào hay không.
Nhưng thật ra, tôi ghiền bột Piperis hơn cơ.
Hẳn là chẳng thể tìm được thứ nào như thế ở nơi hoang mạc khô cằn này.
Còn gì vui mừng hơn nếu có một gia vị khác tương tự…
Không chừng chỉ có mỗi khu rừng đấy là có.
Cũng vô dụng khi tôi cứ mãi nghĩ về nó thôi.
Tôi nướng thịt cá trên 〖Hơi thở thiêu đốt〗 và ướp vào một ít muối tôi vừa làm trước đó.
Việc tôi nướng cá là bóc tem một lần nữa khi ở thế giới này đó nghen.
Tôi muốn thử ăn đồ tái sống luôn nhưng đã quyết định làm nóng chúng lên.
Để tránh nhiễm phải lũ ký sinh trùng nguy hiểm, nấu chín là biện pháp an toàn nhất.
Bản thân tôi và thỏ banh vẫn sẽ an toàn, còn Nina vẫn có cái bao tử là con người.
Và cũng thật thiếu lịch sự khi để khách ăn đồ “tươi”.
Tôi dùng đuôi lật con cá lên và xơi gọn trong một cú táp.
Chẹp, thật ngon miệng.
(Trans: ăn trước khách mới là thứ mất dạy đấy con trai ạ… ~w~)
Hương vị cũng chẳng khác gì mấy loài cá thời tiền kiếp.
Hãy dành phần con cá kỳ quái kia, những gì còn lại của đoạn ruột và mồi câu cho thỏ banh.
Chỉ có tên đấy mới xứng đáng ăn những thứ thừa cặn trong tất cả ở đây.
(Trans: thằng khốn nạn :v)
Con cá lạ lùng mang cái tên Tiếng thét chim ưng.
Tôi từng phải buồn nôn khi ăn thịt lũ Trùng hắc ám (Dark Worm), và giờ, không khoa khi nói tôi đã gặp phải thứ kinh dị cũng không kém.
Rất có thể thỏ banh cũng chẳng phát thèm nó.
Cái tròng mắt như muốn lọt thẳng ra ngoài luôn, ừ đấy, ăn vào có mà phát ốm.
À phải rồi, tôi đã có xem qua nó bằng 〖Kiểm tra trạng thái〗, nói là thứ này được dùng làm nguyên liệu cho vật phẩm ma pháp hay đại loại gì đó.
Tôi sẽ phải nướng nó lên rồi chén nhanh gọn, hay giữ lại khi có cơ hội sử dụng nó vào một lúc nào đó đây?
“Con cá này, tuy không được đẹp mắt, nhưng cũng khá ngon đấy chứ”
Vừa quay sang chỗ Nina, cô ấy đang ăn con Tiếng thét chim ưng.
Tôi phải nhìn Nina, rồi liếc lại chỗ con cá qua lại đến tận ba