Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 306-310


trước sau

306: Chế Độ Chuyên Chế Từ Giới Quý Tộc 3 (Góc Nhìn Của Tolman)

“Gu, gừừ… Con rồng mắc dịch đó…! Dám làm vai ta bị thương… Guu!”

Đỡ người lên Azalea, tôi cưỡi rồng rời khỏi khu chiến sự.

Nó tung một phát bắn lén từ xa khuất khỏi góc nhìn của tôi.

Với thân hình to lớn như vậy đương nhiên nó phải chơi bẩn rồi.

Một con thú bảo vệ cho đám khỉ thiếu văn minh thì hành vi cũng chẳng khác gì.

“Này Azalea! Nhanh chóng 〖Hồi sức tăng cường〗 cho tôi đi!”

“Thần biết ngài đang vội, thần có hơi mất tập trung. Hãy cố chịu đựng cho tới khi chúng ta gặp tiểu đoàn thứ tư đã. Rất tiếc khi thần không đủ tài nghệ để chữa trị cho ngài.”

“Gì-... C- Cậu định rút lui như thế sao?! Tôi có thể chiến đấu nếu như vết thương được điều trị! Sao cậu…”

Tôi cảm thấy khó hiểu.

Tại sao Azalea lại chọn triệu hồi con thú bay rồi rời bỏ khỏi đó?

Cậu ta luôn có lý do sau những hành động của mình, nhưng đâu cần phải gấp đến vậy…?

Hiện tại, việc loại trừ bọn thổ dân sẽ do Alan đảm nhiệm toàn bộ.

Tôi đã tỉ mỉ lựa chọn vũ khí dành cho ngày hôm nay, vậy mà đi tong hết.

Cảm giác bực bội không thể nào nguôi.

“Quay lại đi Azalea! Tôi sẽ mổ bụng con rồng khốn nạn đó! Nếu không nhanh thì Alan sẽ hạ nó mất! Anh ta tuy là một tài năng nhưng hoàn toàn ngốc nghếch! Chắc chắn sẽ không dành lại con mồi nào cho tôi đâu.”

Alan là hậu duệ của tộc người khổng lồ sắp bị tuyệt chủng, hay còn được biết với biệt danh Alan siêu trọng.

Anh ta đủ sức một mình đánh gục một con rồng cỡ trung, đến nổi giành chiến thắng tuyệt đối trong trò thi tài thể lực trong nhóm 〖Thợ săn đói khát〗.

“...Thần biết đây là chuyện vô cùng thất lễ, nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Cho dù là Alan cũng không thể làm được gì cả, thậm chí trong việc bảo vệ hậu phương. Nhiều nhất thì anh ta cũng chỉ như hòn đá cuội trên đường đi của nó. Vì vậy mà thần mới rút lui. Đáng lẽ tiểu đoàn thứ nhất, thứ hai lẫn thứ ba đều phải tiến công vào làng cùng với chúng ta… Theo thần suy đoán là họ đã bị tiêu diệt. Có thể những tiểu đoàn khác vẫn an toàn…”

“Gì…?”

Ban đầu tôi vẫn chưa hiểu được lời của cậu ấy.

Tiểu đoàn thứ ba dù hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng sức mạnh đơn thuần là mạnh nhất.

Tiểu đoàn thứ nhất chứa đầy những binh sỹ gan dạ từng dưới sự lãnh đạo của Azalea.

Tất cả đều bị tiêu diệt…

Cậu ta đang nói gì thế?

“Tốc độ, khoảng cách và sức mạnh đó… Nó còn hơn hết thẩy mọi quái thú mà thần từng đối mặt. Khi còn phục vụ cho nam tước Gobia, thần đã từng một lần tham gia chinh phạt Gò đất sống nhưng khó tưởng tượng được nó lại vượt trội đến như vậy. Dù tự hào rằng mình nắm được kiến thức sâu rộng về các loài quái thú… nhưng thần không tài nào xác định được nó. Thật quá khác biệt…”

Gò đất sống…

Chúng là những khối núi nhỏ có sự sống, phủ đầy cây thường xuân.

Loại quái hạng B đáng sợ… nhưng chúng thường trú ẩn trong hang ổ trên núi và rất ít khi đi xuống, hiếm để một quốc gia phải can thiệp.

Gia tộc Gobia sở hữu một mỏ khoáng qua nhiều đời, nhưng do Gò đất sống nên việc khai thác khá khó khăn.

Người dẫn đầu nỗ lực khuất phục nó không ai khác là Azalea.

Đó là sự kiện khiến tôi đến mức phải để mắt đến cậu ta, vì thế nên biết rất rõ.

Con rồng ấy còn mạnh hơn thế cơ ư...?

“Đ- Đừng nói những điều phi lý! Khỏe hơn Gò đất sống hạng B… Tại sao, tại sao một con quái thú cỡ đó lại đi che chở lũ Lithovar?”

“Bây giờ… hãy rút trước. Báo cáo chuyện này về vương quốc là ưu tiên hàng đầu.”

“N- Nực cười… Đừng hòng chúng ta phải làm điều đó! Hơn nữa nếu tôi mất đi lực lượng 〖Thợ săn đói khát〗 tinh nhuệ nhất thì… đường đến ngai vàng sẽ không còn! Cậu khuyên tôi nên để cơ hội hoàn hảo này trôi qua trước mắt mình?!”

“Không! Miễn là ngài còn sống thì vẫn còn cơ hội. Thần sẽ luôn trung thành bên cạnh, vì vậy hãy quyết định một cách khôn ngoan. Việc này không đáng để ngài mạo hiểm mạng sống!”

“Gừ, gừ…”

Ngay cả khi cậu ta bảo thế, rất khó để vận may mỉm cười lần hai.

Cho dù con rồng ấy mạnh hơn Gò đất sống đi nữa, với trang bị và cấp dưới bên cạnh cậu ta, cùng với năng lực của bản thân đã tốt hơn nhiều so với hồi trước.



Nam tước Gobia được cho là do lo sợ trước sức mạnh của Azalea nên dùng các hình thức như tra tấn để loại trừ ý định phản động của cậu ấy.

Azalea là người sống sót duy nhất khi một gã tu sỹ trong thuộc địa của Gobia thực hiện những nghi thức dị giáo lên người những đứa trẻ mồ côi.

Khi những binh lính hoàng gia đột kích giáo đường và tên tu sỹ bị bắt, Azalea được tìm thấy dưới tầng hầm cùng xương cốt của những đứa trẻ tưởng rằng được nuôi dưỡng.

Cậu ấy có thể chất cực kỳ mạnh với khả năng tinh thông hỏa thuật vượt trên cả người bình thường.

Bởi vậy mà tên Gobia sợ là phải.

Kiếm thuật của cậu ta xuất sắc còn hơn một kiếm sỹ hạng ba.

Từ khi phục vụ cho tôi, tài năng ấy càng được phát huy mạnh mẽ hơn.

Với con rồng kia, nếu Azalea có cố gắng hết sức chẳng lẽ cũng không thể chống lại…?

Đúng hơn là cậu ta sợ chết đến mức hù dọa tôi để bỏ chạy.

Tên vô ơn này… đang đuổi sự may mắn đi…!

Tôi chợt quay lại, trông thấy nhiều kỵ binh đang chạy dưới tán rừng.

Mái tóc màu đỏ… có phải là chỉ huy của tiểu đoàn thứ hai, Grodel?

Nhìn kỹ hơn, có vẻ anh ta đi cùng mười người từ nhiều đơn vị khác nhau.

Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra cho cấp dưới của anh ấy.

Đồ khốn… hắn tự đào ngũ.

Vậy nghĩa là… các đơn vị tiến công vào làng Lithovar thật sự đã bị tiêu diệt.

Nhưng chúng tôi gặp được hắn cũng may rồi.

“Này Azalea, chẳng phải Grodel bên dưới sao? Hạ cánh đi! Rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!”

“Nhưng… chúng ta đã gần đến tiểu đoàn thứ tư rồi, vì thế…”

Bình thường cậu ta sẽ trả lời dứt khoát, nhưng lần này lại ú ớ.

Tôi bực mình lắm rồi!

Cứ tưởng cậu ta là người rất nhanh trí, nhưng khi có cuộc khủng hoảng với tôi thì đây là những gì cậu ta làm được?!

“Cậu không thấy hả? Vết thương trên người tôi sâu lắm! Giá như cậu xử lý tốt hơn thì tôi đã không phải chịu thế này! Cánh tay Chúa tể kiếm thuật lừng danh của tôi sẽ chịu ảnh hưởng suốt đời! Hạ cánh mau! Đây là mệnh lệnh có hiểu không?!”

“...Vâng, thần xin tạ tội.”

Con thú bay nghiêng cánh hạ thấp độ cao, đưa chúng tôi tới gần Grodel.

Khi lướt gần xuống đất, tôi thấy những người lính đi cùng Grodel mang theo một đám nhóc Lithovar.

“Hêhêh… Ngài Tolman! Thần đã bắt được một ít! Nghe này! Chúng biết về con Carbuncle!”

Grodel réo lên nhe răng cười.

Như thể hắn muốn tôi bỏ qua vụ đào ngũ ấy.

Vì tên ngu dốt này mà trận chiến trong làng coi như thua sạch…

Mà bỏ qua đi.

Thông tin về Carbuncle chắc chắn quan trọng hơn.

Cũng đáng để khen ngợi.

Tệ nhất thì… nếu tôi lấy được chiến lợi phẩm thì con đường đến ngai vàng vẫn còn rộng mở dù mờ nhạt.

“Chẹp… Cũng tốt thôi! Có lẽ ta sẽ sử dụng con nhóc này để trút bỏ sự buồn chán của mình!”

“Quá tuyệt ngài Tolman! Nếu ngài móc mắt nó ra rồi bẻ hết xương cốt của nó thì sẽ cảm thấy sảng khoái hơn bất cứ thứ gì!”

Hừ, khẩu vị của hắn vẫn chát như ngày nào.

Đối với tôi… tôi không thích chứng kiến nét mặt thù hận của chúng.

“......”

Azalea im lặng nhìn Grodel.

“Sao thế anh bạn?”



“...Chắc sẽ hiệu quả.”

“Cái gì?”

“Sau khi moi được thông tin… Liệu anh có thể để lũ nhóc đó lại cho tôi được không? Với cách này… tôi có thể đánh bẫy con rồng để khiến nó bất lực. Nó bảo hộ cho người Lithovar mà.”

“V- Vậy sao? Ý kiến hay lắm! Đúng là Azalea!”

Có vẻ cậu ta đã trở lại là chính mình.

“Nếu ngài cho thần mượn tiểu đoàn thứ tư cũng như những đơn vị còn sót lại… Để chống lại quái thú, Nell từ tiểu đoàn đó sẽ phải chiến đấu hết mình. Thần biết ngài không ưa cậu ấy, nhưng nếu có cơ hội bộc lộ khả năng thì cậu ta còn vượt trội hơn cả Alan.”

“Tôi sẽ giao lại cho cậu. Cứ lấy bất kỳ thứ gì mà cậu cần.”

“Vì chúng ta chưa nắm chắc được tình hình nên cũng khá rủi ro. Vì vậy ngài hãy rời khỏi khu rừng bây giờ. Nơi đây đã nguy hiểm hơn nhiều so với dự tính. Nếu ngài không may ra đi sẽ là mất mát nghiêm trọng đối với vùng đất Ardesia.”

“...Tốt thôi. Trông cậy cả vào cậu Azalea.”

Tôi cảm thấy thất vọng nhưng… hiếm khi Azalea lại nói nhiều thế này.

Từ đó tôi biết con rồng này không hề dễ đối phó.

Tôi nên tin tưởng vào lời cậu ta, tránh mặt mà chờ tin tốt.

“Agrh! D- Dừng lại!”

Bỗng Grodel hét lên kéo mạnh dây cương.

Con ngựa của hắn như vướng phải thứ gì đó.

Cả những người khác cũng vậy.

Mấy con ngựa đứng yên như thể bị trói bởi sợi dây vô hình.

“Ch… Chuyện gì thế này!?”

“Có vẻ là quái thú. Tôi có ý định chiến đấu với con rồng đó nên không muốn tổn hao ma lực…”

Azalea sau đó nhảy khỏi con thú bay.

Cậu ta đáp gần Grodel, rút kiếm chém xung quanh.

Con ngựa vùng lên ném Grodel xuống đất.

Trong chốc lát con thú bay tôi đang cưỡi cũng hạ xuống.

Qua tư thế xử lý của Azalea, tôi nhận thấy có sợi tơ kiềm hãm chuyển động của họ…

Xem ra chúng tôi đang đối mặt với một con nhện.

Chẳng lẽ vào nhầm ổ nhện rồi…?

Nhưng quái thú hạng thấp cũng chả sao.

Ngay khi tôi bước xuống, một làn sương mù dày đặc bắt đầu lan ra.

“G- Gì đây?”

Tôi lùi lại bỗng nghe thấy tiếng gào thét cách không xa.

“L- Là quái thú! Cứu, cứu tôi!”

Sao cơ, những gã này sợ quái thú hạng thấp ư…

Nhưng ngay sau đó tôi nghe được âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát.

Hình bóng mờ ảo của một đứa con gái nhỏ người.

Thế nhưng… một bên tay to lớn một cách quái đản.

“C, cái… cá…”

Thanh kiếm rơi khỏi tay của tôi.

Nét mặt trở nên bàng hoàng, Azalea gào lên.

“Là một xác sống! Tôi cần có thời gian để hạ nó! Grodel! Hộ tống ngài Tolman lên con thú bay đến tiểu đoàn thư tư một cách an toàn nhanh! Những người còn lại bỏ ngựa cùng chạy đi, nhớ mang con tin theo! Đừng để mất nó! Biết điều gì sẽ xảy ra nếu về tay không đấy! Hans và Jade ở lại với tôi. Chúng ta phải chặn đứng xác sống và con nhện! Như đã nói trước, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, tôi không thể sử dụng ma thuật! Nhớ kỹ điều đó! Trong trường hợp trận này kéo dài, khi gặp được tiểu đoàn thứ tư hãy gửi quân tiếp viện!”

H- Hết thứ này rồi tới thứ khác…

Khu rừng này bị gì vậy?


307: Aro Vs. Azalea 1 (Góc Nhìn Của Azalea)

Hình bóng của đứa con gái trong sương mù vung cánh tay to lớn, bóp nát đầu một người lính.

Anh ta còn không kịp gào lên.

Chí mạng ngay lập tức.

Có lẽ còn không biết nó đang đến.

Hình thái dị dạng và chướng khí này.

Không sai khi chúng ta đang bị một xác sống tấn công.

Nó lại đến ngay vào thời điểm tồi tệ nhất.

Tôi đang cần chờ thời điểm hoàn hảo để vượt qua điều này thì gặp phải lũ quái phục kích, ngăn tôi rời đi cùng với bá tước Tolman và con tin.

Xem ra Grodel đã động phải ổ nhện.

Chúng dùng kỹ thuật nào đó để chặn những con ngựa.

Tuy không nhất thiết phải quan tâm nhưng chúng quả là thông minh thật.

Không chừng tộc Lithovar dùng nghi thức đặc biệt nào đó để nuôi dưỡng xác sống làm người bảo vệ.

“C, cái… cá…”

Giọng ngài Tolman run bần bật khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.

Đến mức buông rơi cả thanh kiếm.

Ưu tiên của tôi lúc này là bảo toàn tính mạng cho ngài ấy và những đứa trẻ.

Không có nó tôi không còn cách nào để tiếp tục.

“Là một xác sống! Tôi cần có thời gian để hạ nó! Grodel! Hộ tống ngài Tolman lên con thú bay đến tiểu đoàn thư tư một cách an toàn nhanh! Những người còn lại bỏ ngựa cùng chạy đi, nhớ mang con tin theo!”

Grodel đưa tay lên nhận lệnh, mặc dù liều lĩnh nhưng anh ta cũng là người dễ hoảng sợ.

Ngài Tolman tin tưởng anh ta vì luôn bình tĩnh hoàn thành những nhiệm vụ nguy hiểm, không phải vì dũng cảm mà do có tài phản ứng nhanh nhạy trước áp lực.

Giao cho anh ta sẽ ổn thôi.

Một con người luôn sợ tính mạng bị đe dọa.

Khi gặp rắc rối anh ta sẽ đổi trách nhiệm cho cấp dưới rồi chuồn mất.

Trên thực tế đã bỏ khỏi trận chiến này từ lâu và còn chuẩn bị một món quà để làm nguôi cơn giận của ngài Tolman.

Thảo nào mà thoát khỏi ngôi làng nhanh như vậy.

Tôi không nghĩ thói quen này của Grodel là bất tài.

Sự thật là còn giúp lập ra nhiều chiến công.

Nhưng tôi e rồi một ngày nào đó anh ta sẽ mắc sai lầm không thể cứu vãn.

Tính ra anh ấy không phù hợp cho vị trí phòng thủ hậu phương mà nên ở phía lập kế hoạch rút lui.

Tôi không vui khi phải giao phó ngài Tolman cho người như thế… nhưng không còn lựa chọn nào khác trong lúc này.

“Đừng để mất con tin! Biết điều gì sẽ xảy ra nếu về tay không đấy!”

Chúng tôi bắt mười đứa bé Lithovar, tính cả người lính vừa chết khi nãy là có mười binh sĩ.

Số lượng đồng đều, nhưng tôi muốn Grodel rảnh tay trong trường hợp khẩn cấp.

Càng nhiều người ở đây, càng ít con tin được bảo vệ.

Tuy có nhiều con tin, nhưng khi chưa nắm rõ sức lực của đối thủ, tôi không nên tham chiến một mình.

Dù có cảnh cáo họ trước thì vẫn có khả năng trở về tay trắng.

Như vậy… nên cần có hai người trợ giúp.

“Hans và Jade ở lại với tôi. Chúng ta phải chặn đứng xác sống và con nhện! Như đã nói trước, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, tôi không thể sử dụng ma thuật! Nhớ kỹ điều đó! Trong trường hợp trận này kéo dài, khi gặp được tiểu đoàn thứ tư hãy gửi quân tiếp viện!”

Hiện tại tôi phải hạn chế sử dụng ma lực.

Hai đòn hỏa thuật đủ để hạ chúng, nhưng… sau đó tôi phải tự mình chiến đấu với con rồng kia.

Ước chừng nó là hạng B cấp cao…

Hoặc tệ hơn, hạng A.



Hơn nữa nếu nó thuộc loại sức bền thì khả năng gϊếŧ hạ rất mong manh.

Dù không phải câu thần chú tôi thích sử dụng, nhưng có lẽ phải sử dụng Bộc long phá sau thời gian dài rồi.

Càng tiết kiệm được MP thì cơ hội chiến thắng càng cao.

Khi không thể sử dụng ma thuật, tôi buộc phải dùng phương pháp cận chiến.

Dù biết con nhện ẩn nấp đâu đó trong màn sương nhưng lại không nắm được vị trí chính xác.

Tôi đang ở tình hình khá bất lợi.

Tuy tôi nghĩ không cần họ trợ giúp…

Nhưng để an toàn, tôi đã yêu cầu tiếp viện.

Nell đang chờ ở tiểu đoàn thứ tư.

Với đôi chân của mình cậu ta sẽ là người đầu tiên đến đây.

Cậu ấy không phải người thiên về sử dụng ma thuật nên việc bảo toàn ma lực đối với cậu ta không cần thiết.

Có đôi chút khả năng cậu ấy sẽ thất bại với cấp độ quái cỡ này.

Đáp lại lời tôi, Grodel nhanh chóng hành động.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta thực hiện không hề do dự.

Một người sáng dạ.

“Đ- Đã rõ! Đi thôi ngài Tolman!”

Đỡ lấy bá tước Tolman đang lảo đảo, Grodel cẩn thận vượt ra khỏi màn sương.

“〖Gió lốc〗!”

Tiếng một người con gái...

Là ma thuật thuộc hệ phong.

Tuy hơi giống giọng con người nhưng rõ ràng đó là của xác sống.

Một lốc xoáy nhỏ xáo trộn lớp sương mù và mặt đất khi lao đến đây.

Không phải tôi mà nó nhắm đến ngài Tolman.

Sức tàn phá còn ghê gớm hơn tôi tưởng.

Đúng như tôi nghĩ, nó không phải là xác sống hạng tầm thường.

“Ge, ghéh!”

Grodel la lên.

Nếu có mỗi anh ta thì còn tự tránh được, nhưng thật khó khăn khi phải dìu theo ngài Tolman.

Không xong rồi… Duy nhất lần này, tôi sẽ thi triển ma pháp.

Tôi hạ chân cố định người, rút kiếm hướng về phía lốc xoáy.

“〖Giải trừ〗!”

Cơn lốc tan rã.

〖Giải trừ〗 là chiêu thức cấp cao phá hủy những đòn ma thuật khi nó tiếp cận.

Mức độ thành công phụ thuộc sức mạnh giữa người sử dụng và đối thủ.

Tuy lượng tiêu thụ ma lực khá cao, nhưng tình thế lại cấp bách.

Tôi thấy lối mở khi cơn lốc đi qua màn sương.

Bóng hình của xác sống hiện rõ lên.

Ngoài bộ vuốt trên cánh tay đồ sộ thì không khác gì một cô bé bình thường cả.

“Cái…!”

Không thể nào là con người được.

Chẳng ai lại đi biến hóa cơ thể mình như thế.



Rất có thể là một xác sống đã phát triển đến giai đoạn Revaana, lại có hình thái con người một cách toàn vẹn, cấp độ hẳn rất cao.

Nhưng một chủng loài thế này không thể đơn giản mà xuất hiện được.

Nghiên cứu về nó bị ngăn cấm, nhưng vô số cá nhân và pháp sư mạnh mẽ vẫn cố chấp với hy vọng đạt được sự bất tử.

Hầu hết đều phạm phải sai lầm, trở thành cái xác hành động theo bản năng.

Ngay cả trong vương quốc Ardesia của tôi, có trường hợp nhà giả kim thuật nổi tiếng Belmiren, tin rằng có thể đạt được ngoại hình giống người nếu đủ điều kiện tiến hóa, dành ra năm mươi năm biến người yêu của mình trở thành một thứ dị hợm.

Ma thuật cải tử hoàn sinh không phải thứ có thể dễ dàng nắm bắt.

Hoặc ngay từ đầu công thức đã có sai sót.

(Trans: main cứ rống lên là sống cả đám đấy :v)

Chuyện đã xảy ra hơn cả trăm năm, nhưng lại gây ra vấn đề nhức nhói cho vương quốc vào thời điểm đó.

Điều không thể hiểu nổi đó chắc chắn không phải ảo ảnh.

Tôi không hề cảm nhận thấy.

Vẻ ngoài như người bình thường, với trí thông mình và ma lực đó…

Không phải thứ một bộ tộc giản đơn lại tạo dựng được.

Nhưng vẫn có một số quái thú có thể.

Vị vua của những hài cốt, Chúa tể đầu lâu.

Mệnh danh là vệ thần thế giới ngầm, Đại quỷ vương Sariel.

Cùng con rồng hai đầu nắm giữ sự sống và cái chết Ouroboros.

“Nó, không thể nào…”

Tất cả đều là quái thú huyền thoại.

Nếu quả thật con rồng ấy là Ouroboros… thì có thể giải thích mọi việc kỳ lạ tôi cảm thấy ở ngôi làng đó.

Theo truyền thuyết nó tự do điều khiển sinh tử, vì thế ngoài ngôi làng này, nó dễ dàng được tôn thờ ở bất kỳ đâu trên thế gian.

Nếu phải chiến đấu với một đối thủ như vậy, tôi tuyệt đối không được tổn hao thêm ma lực nào nữa, nhưng…

Để thoát được ải lần này không hề dễ dàng.

Tôi lo sợ vì không thể xác định được vị trí của con nhện ở ngoài kia.

Những đòn tấn công phục kích rất dễ diễn ra trong lớp sương dày này.

Nhưng nếu thoát ra khỏi đây thì chúng sẽ ra tay với ngài Tolman khi có cơ hội.

Chiến trường trở nên vô cùng bất lợi, tôi lại không thể sử dụng ma thuật.

Lại càng không có nhiều đồng đội bên cạnh…

Tuy nhiên bản thân cũng đã sống sót qua rất nhiều trường hợp rồi mà.

“Cẩn trọng những con quái đang lẩn trốn và bao vây lấy xác sống! Đừng quá hoảng sợ! Nếu các anh để cơ hội vuột mất sẽ chỉ tạo thêm sơ hở thôi đấy!”

“T- Tuân lệnh ngài Azalea!”

“Đ- Đã rõ!”

Tôi không kỳ vọng nhiều về hai người họ.

Tầm nhìn của họ bị hạn chế mà lại vừa mới chứng kiến đồng đội bị gϊếŧ.

Khó để tin họ thể hiện được tất cả khả năng dưới áp lực.

Nhưng nếu họ có thể nhận ra nơi phục kích ẩn và đánh lạc hướng xác sống trong vài giây cũng quá tốt.

Khi sử dụng 〖Giải trừ〗 tôi vẫn có thể nắm chắc chiến thắng…

Nhưng lúc này, Hans và Jade sẽ đảm nhận.

Tôi hy vọng thế cũng sẽ đạt được nửa hiệu quả…

Giữ kiếm sẵn sàng, tôi nhìn xác sống một lần nữa sau lớp sương phủ.

Với xác sống, nếu tôi có thể phá nát đầu và bụng sẽ đánh bại nó hoàn toàn.

Tôi sẽ chọn tiếp cận rồi kết liễu nó ngay lập tức.


308

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!

309: Aro Vs. Azalea 3 (Góc Nhìn Của Azalea)

Áp lực gió hướng đến băm nhừ lưng tôi.

Tôi nghe thấy cả tiếng hét của Hans và Jade.

Không lâu sau là âm thanh khi họ bị ngã đập xuống đất.

Chẳng biết còn sống hay không, nhưng tôi không thể nhận sự trợ giúp từ họ nữa rồi.

Nhờ đòn phong thuật vừa rồi đã khiến sương mù tan đi đáng kể.

Nó vốn đã vơi bớt từ khi cô ả giả chết và đổi sang thế tấn công.

Khu vực xung quanh đã đủ để quan sát.

Mặc dù tự cung cấp ma lực cho mình thông qua một con quái, hẳn cô ta cũng xuống sức rồi.

Qua việc thi triển sương mù phạm vi rộng, hình nhân thế mạng cũng như chiêu thức vừa rồi.

Có thể khẳng định an toàn rằng ả không còn có thể tung ra đòn tàn phá nào nữa.

Tôi ngẩng mặt lên, phía trước là một con nhện to lớn.

Araenie…

Chỉ là quái thú hạng D.

Nhưng nếu dùng tơ nhện trong chiến đấu thì không phải là một vấn đề đơn giản.

Có lẽ tôi sẽ tạm rút lui để dành phần chiến đấu với Ouroboros, nhưng thật bực tức khi rơi vào trò lừa của một con nhóc tỳ.

Nếu ngài Tolman trông thấy sẽ thất vọng về tôi lắm.

Khi Araenie phun tơ, tôi cũng nghe thấy những âm thanh tương tự gần đó.

Xem ra tôi đã bị bao vây.

Hiểu rồi… Chúng có ý định tấn công dồn dập sau khi tôi bị thổi bay hử?

Rất ấn tượng.

Khi mãi lo chuyên tâm về cận chiến, tôi đã rơi vào bẫy…

Sau khi để lộ sơ hở là chúng liền tấn công.

Hơn nữa, một kế hoạch thế này phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Không dễ để duy trì một cuộc giao tranh ở cự ly trung bình mà không có người đứng ra với vai trò gánh đội.

Xác sống đó chịu áp lực rất lớn.

Chỉ một sai lầm cũng đủ khiến cô ta nằm dưới lưỡi kiếm của tôi, cách cô ả bày ra chiến thuật này rất tuyệt vời.

Để xoay xở mà gần như không biết gì về khả năng của tôi, cần phải có sự lanh lợi…

Mặc dù có thể về phía chúng xem đây là may
mắn.

Nếu chúng biết tôi là một pháp sư thì đã không thử kế sách thế này.

“Dù đã đi vào cõi chết nhưng vẫn hy sinh bản thân để bảo vệ quê nhà… Tinh thần như thế rất đáng khen ngợi.”

Tôi trừng to mắt, ý thức tê dại vì cơn đau và dồn sức rút thanh kiếm khỏi mặt đất.

“Nhưng ngươi đã chọn nhầm đối thủ rồi!”

Vết thương trên người tôi khá sâu.

Nhưng xét về việc Hans và Jade bị cuốn lên không trung rồi rơi xuống thì còn chưa bằng.

Từ đầu tôi đã quá tự tin về thể chất vượt trội của mình.

Tôi vẫn có thể cử động.

Tuy không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa, nhưng không gì đủ sức ngăn tôi chiến đấu.

Chúng nghĩ tôi đã suy yếu và đến gần để kết liễu, đó là một sai lầm nghiêm trọng.

Khi nghe tiếng phun từ nhiều hướng, tôi lấy kiếm chém đứt những sợi tơ.

Xác sống luồn từ phía sau tôi theo những đường tơ.

Cô ta giơ cao cánh tay to lớn được cường hóa.

Có lẽ định gϊếŧ tôi khi không thể phòng thủ trước tơ nhện.

Tôi lấy cạnh kiếm đập nó tan nát cùng với một phần thân thể của ả.

Cô ta mất thăng bằng đổ ngã.

Khi tung tiếp đường kiếm, cô ta đưa tay ra.

“〖Tường đất〗!”

Một khối đất dâng lên giữa chúng tôi.

“Haah!”

Tôi duỗi thẳng tay đâm mũi kiếm xuyên qua tường.

Có lực tác động từ phía bên kia.



Bức tường sụp đổ, với cảnh tượng thanh kiếm đã nằm trong bụng của ả.

Da cô ta bắt đầu nứt vỡ và sạn lại như đất khô.

Lần này không phải là giả.

Tôi sẽ không để cô ta có cơ hội thoát.

Với sinh khí và ma lực giảm đi, khả năng duy trì cơ thể mất dần.

“Ta sẽ không tha cho ngươi. Không ngạc nhiên nếu ta có thua trận đấu này. Ta biết bản thân không có cơ may chiến thắng, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ lại bị dồn đến bước đường thế này.”

Giờ tôi sẽ chém ả ra làm hai.

Tôi đặt sức mạnh lên cánh tay… nhưng thanh kiếm không rút được.

Phần đất bung ra lúc đâm vào bụng đang bám chặt lấy thanh kiếm của tôi.

Cô ta đã dùng ma thuật hóa cứng chúng lại.

“Nah!”

Không ngờ ả còn có thể chơi trò này.

Giá như không có bức tường, tôi có thể rút ra ngay và vung kiếm lần hai.

Đây hẳn là kinh nghiệm qua nhiều trận của ả.

Với cánh tay bình thường, cô ta nắm lấy thanh kiếm.

Những nơi chạm đến, thịt đất rơi ra cứng lại.

Rồi một cánh tay khổng lồ khác nhắm tới tôi.

Tôi định buông kiếm nhảy ra, nhưng đáng tiếc đã quá gần.

Chuyện đã đành, tôi không thể tránh.

Cộng với sát thương đang chịu, nếu nhận một cú trực diện là tôi đi đời chắc, bởi vì, tôi bị bao quanh bởi lũ quái thú hạng thấp.

Đánh bại xác sống là điều vô cùng đơn giản, nhưng tôi phải tách rời khỏi ả.

Nếu làm vậy, lũ nhện sẽ vây lấy trước khi tôi kịp phản ứng.

Khi tôi thất bại, ngài Tolman sẽ mất cả đội quân 〖Thợ săn đói khát〗 vô ích, và buộc phải chạy khỏi khu rừng với ít binh sỹ còn lại.

Con đường để ngài ấy lên ngôi vĩnh viễn vụt khỏi tầm tay.

Tôi không thể chết ở đây.

Dù không muốn dùng ma thuật, nhưng không còn lựa chọn nào nữa.

“...Cuối cùng, ta buộc phải sử dụng nó.”

Tôi đưa tay trái về phía xác sống.

Ở khoảng cách này, bất kỳ ma thuật nào cũng sẽ thổi bay đầu ả.

Sau đó có thể dành thời gian với lũ nhện.

Tôi sẽ sử dụng… 〖Hỏa cầu〗.

Vấn đề là hỏa lực và số lần tôi có thể dùng 〖Bộc long phá〗 trong trận đấu với Ouroboros sắp tới sẽ bị hạn chế.

Không còn cách nào khác.

Tôi tuyệt đối không thể chết.

“Hỏa c…”

Tôi ngừng niệm chú.

Trước tầm nhìn của tôi có một bóng người mặc quân phục 〖Thợ săn đói khát〗.

Quân cứu viện mà tôi yêu cầu đã đến kịp lúc.

Họ gần hơn tôi tưởng.

Nhưng cho dù như vậy… chỉ có một người duy nhất có khả năng đến trong thời gian nhanh chóng như thế.

Đơn vị đầu tiên hoạt động cùng với ngài Tolman.

Do Nell không làm ngài ấy hài lòng nên đã được điều sang đơn vị khác dự bị.

Ngay từ đầu, việc tiêu diệt bộ tộc Lithovar không phù hợp với cậu ấy.

Đó là lý do tôi muốn cậu ta có được trải nghiệm để quen những việc như thế này nhưng ngài Tolman đã ngăn cản.

Thật may khi có Nell chờ đợi bên cạnh.

Tuy nhiên.. cậu ta sẽ không đến kịp trước cú đập này.

Tôi sẽ gồng hết sức để chịu đựng.

Không tránh.

Cố gắng phản công một cách bất cẩn chỉ khiến tôi có nguy cơ mất mạng.

Tay trái vẫn đang đưa ra, tôi nâng vai.

Cánh tay to lớn của xác sống tấn công vào đó.



Cả hai va chạm với nhau.

Phần móng dài sắc nhọn xé toạc da thịt và áo của tôi.

“Ungh!”

Lực tác động đè tôi khụy xuống.

Loạng choạng, xác sống buông thõng tay.

Xem ra cô ta cũng đã đến giới hạn.

Lũ nhện xung quanh xông đến tôi một lượt.

Tôi may mắn sống sót trước đòn tấn công.

Nếu nhắm vào giữa người thì đã bị nghiêm trọng hơn.

Nói đúng thì đây là một canh bạc.

Nhưng tôi đã giành chiến thắng.

Nell nhảy vào, xoay người đánh bật lũ nhện với thanh kiếm chưa trút vỏ, rồi lợi dụng động năng tung cú đá về phía xác sống.

Ả lộn nhào giữa không trung.

“Oww…”

Đôi mắt đỏ thẫm đặc trưng của xác sống trừng tôi đầy bực tức.

“N- Ngài Azalea… Có sao không?”

“Ahh, nhờ cậu đã cứu tôi. Làm tốt lắm Nell.”

Lợi thế của Nell là chỉ số nhanh nhẹn vượt trội.

Trong cuộc so tài tôi đã không sánh được với cậu ta.

Ở nhân thú tộc Nell được mệnh danh là Bàn chân của thần linh.

“T- Tay của ngài… Vết thương sâu quá, ma thuật hồi phục không đủ chữa trị hoàn toàn…”

“Không thành vấn đề. Tôi có thể mà.”

Chưa chắc thanh kiếm của tôi có thể xuyên thủng lớp da con rồng đó.

Khả năng chiến đấu và tốc độ đã suy giảm nặng nề.

Nếu không thể giúp gì trong thời điểm quan trọng này thì tôi cũng chẳng cần cánh tay nữa.

“Quan trọng hơn, xác sống kia…”

Nhìn qua, tôi thấy lũ nhện đang mang ả đi.

Những con gần đó cũng tẩu thoát.

“Hừ! Theo chúng đi Nell! Kết liễu chúng dễ hơn rồi!”

“N- Nhưng mấy vết thương này… đây là cuộc chạy đua với thời gian. Chúng tôi phải đưa ngài tới tiểu đoàn thứ tư ngay lập tức để điều trị. Hơn nữa bị tấn công bởi xác sống có thể khiến ngài chịu phải hiệu ứng nguyền rủa… Những người khác sắp tới… nhưng có tôi ở đây sẽ đưa ngài về sớm hơn.”

“......”

Quả thật… Khi có nguy cơ bị nguyền rủa, tôi phải cân nhắc cẩn trọng.

Có rất nhiều thành viên tiểu đoàn thứ tư giỏi bạch ma pháp.

Để an toàn phải cho họ chuẩn đoán tôi lại đã.

Khi Nell trông thấy lũ nhện bỏ đi cùng với cô ta cũng đã có ý định đuổi theo.

Với khả năng hồi phục của xác sống cực kỳ cao, cô gái đó có thể thách thức tôi lần nữa, nhưng... tôi đã nắm được phần lớn năng lực của cô ta.

Tôi sẽ không rơi vào những trò tiểu xảo này nữa.

Khi còn cẩn thận thì sẽ không sao.

Mối đe dọa mà ả gây ra nhỏ hơn rất nhiều so với Ouroboros.

Tôi sẽ tạm bỏ qua.

Trên hết… làm thế nào để khích lệ Nell.

Cậu ấy nhìn lấy thân thể bị vặn xoắn của Hans và Jade cũng như phần không đầu của Wayne rồi nhắm mắt lại.

“Trước đó… có phải ngài đang, rút lui…?”

“Phải. Kế hoạch tấn công ngôi làng Lithovar bị đổ bể. Những tiểu đoàn dẫn đầu ít nhiều đều đã bị tiêu diệt. Diễn biến bất ngờ ngoài dự đoán.”

“Tôi… hiểu rồi.”

Cậu ấy thổ lộ biểu cảm phức tạp.

Từ đầu chính cậu ấy phản đối việc sát hại bộ tộc Lithovar.

Một phần cảm thấy nhẹ nhõm, một phần thương tiếc cho nhiều cái chết của thành viên 〖Thợ săn đói khát〗.

Khi trước mặt tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ thể hiện gương mặt ấy.

“...Nhưng chúng ta chưa đi được. Danh dự và con đường đến ngai vàng của ngài Tolman đang bị lung lay. Nhưng hãy yên tâm Nell. Tôi sẽ không yêu cầu cậu gϊếŧ bất kỳ ai.”


310: Tiểu Đoàn Trưởng, Alan Siêu Trọng

“T- Tôi, tay tôi…!”

Tên khổng lồ bị ném đi giữa không trung.

Một cánh tay của hắn đứt rời khỏi vai lăn xuống đất ngay trước mặt.

Khi ngã đập xuống nảy lên một đoạn, hắn đổ sầm vào tường một ngôi nhà.

Tôi vẫn chưa nhận được điểm kinh nghiệm, rõ ràng hắn còn sống…

Vậy là chưa đủ sức dứt điểm.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

〖Alan Agroose〗

Chủng loài: Người khổng lồ

Trạng thái: Đổ máu (nặng)

Cấp độ: 41/60

HP: 28/301

MP: 31/69

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Sức chịu đựng của hắn cao… Nhưng khi bồi thêm một đòn trực diện là xong.

“T- Tôi… Tay t- tôi…”

Gã khổng lồ bò ra khỏi ngôi nhà đổ nát.

Con ngựa chân nở đầy đặn kia cũng bị ném tới chỗ hắn.

“Ốiiiiii! Buska, đừng đến đây, Buskaa!”

Với tiếng hét nghẹn ngào, hắn bị đè dưới con ngựa của mình rồi ngừng cử động.

【Đã nhận được 246 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 246 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 90 lên 91】

Thần ngôn thông báo tôi đã lên cấp.

Tôi đã dọn sạch đám kỵ binh khi tiếp cận hắn và dùng móng cắt phăng cánh tay.

“Chỉ huy Alan chết mất rồi!”

“Đ- Đến ngài Alan, còn, còn…”

“Không đời nào! Chúng ta không chiến đấu với nó được! Thứ lỗi tôi chưa muốn chết đâu!”

Nhóm binh sỹ còn lại tan rã khi mất đi chỉ huy.

Không kẻ nào còn muốn ở lại nữa.

Tiếp theo… tôi nghĩ không cần lần theo chúng làm gì.

Sau thất bại nặng nề này là chúng hết dám nổ rồi.

Tôi không cần phải đuổi cùng gϊếŧ tận.

Nhìn lại bộ móng dính đẫm máu của mình.

Tôi dần quen với cảm giác gϊếŧ người.

Dù biết bản thân không nên bận tâm nhiều nhưng tôi vẫn phải suy ngẫm về nó một lúc.

“Uu, u, uu…”

Tôi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ gần đó.

Có một chiến binh Lithovar bê bết máu dựa vào căn nhà.

Tôi chạy đến rồi nhắn cho cô bạn.

“Gaah.”



Anh ấy được bao phủ trong ánh sáng ấm áp.

Vết thương nhanh chóng liền lại và hơi thở ổn định.

Anh ta đã mở mắt được sau đó.

Ngôi làng bị đột kích trực tiếp.

Thiệt hại không thể nào sánh được.

May mắn là tôi chỉ hao tốn có một ít MP trong suốt trận chiến, nên vẫn còn rất nhiều dùng để trị thương.

Tôi nhìn về hướng rời đi của người đàn ông mà Aro truy đuổi rất có thể là thủ lĩnh.

Xin lỗi Aro…

Có lẽ anh chưa thể theo được.

Đừng chết nhé…

Tôi đi xung quanh làng chữa cho những ai bị thương nặng.

Thông cảm nhưng tôi sẽ bỏ qua những người không bị gì nghiêm trọng.

Lượng MP tiêu hao dành cho hàng chục người cũng tương đối nhỏ, kể cả cho tôi.

Khi mọi thứ đã êm xuôi, tôi mới tập trung toàn bộ vào 〖Hồi sưc tăng cường〗...

Không biết liệu cuộc chiến đã kết thúc thật sự chưa.

Tôi đã gϊếŧ và đe dọa rất nhiều tên.

Nhưng lực lượng chính đã chịu tổn thất thế kia thì có thể xem như tạm an toàn.

Rất khó để nghĩ ra chúng còn nhiều người hăng hái chiến đấu.

Khi không chắc chắn, tôi chưa thể yên tâm, nhưng…

Nếu mục đích là tận diệt toàn bộ tộc Lithovar, chúng sẽ không nương tay.

Khi đã xong việc trị thương cho tất cả, Bella chạy đến chỗ tôi.

Cô ấy vội niệm chú, giơ gậy và nhắm mắt lại.

「Ngài Long thần! P- Phiền ngài đến đây được không ạ? Thần đang cố chữa trị cho một chiến sỹ trong hầm trú ẩn, nhưng mạch của anh ta vẫn dần yếu đi...」

Hầm…?

À, là chỗ tránh nạn Abyss.

Tôi được Bella dẫn đi.

Cô ấy bước vào một công trình bị phá hủy dang dở.

Tôi đoán là hầm trú bên dưới.

Do không thể vào được nên tôi chờ bên ngoài một lúc, rồi người đàn ông được quấn vải xuất hiện.

Anh ta ở trần, trên người được bôi thuốc màu xanh lục.

Những tấm băng gạc đắp vết thương trên bụng và vai ướt đẫm máu.

Thứ thuốc đó có lẽ là một loại thảo mộc của họ.

“Gaah.”

Cô bạn dùng 〖Hồi sưc tăng cường〗 và vết thương liên tục lành lặn.

Da mặt của anh chàng cũng hồng hào trở lại.

Không sao nữa rồi.

Sau khi quan sát, tộc Lithovar bắt đầu bước ra khỏi nơi trú ẩn.

“Long thần đã đuổi họ đi rồi!”

“Chúng ta đã được cứu một lần nữa!”

Trong nhóm náo nhiệt, tôi thấy một gương mặt thân quen.

Người đàn ông cố giải thoát cho tôi trong hang tế phẩm, Tatark.

Anh cũng đến đây à?



Anh chàng ngồi tựa lưng ở lối vào hầm trú ẩn, đầu cúi xuống.

Cho dù ngôi làng đã thoát khỏi thời điểm khủng hoảng nhưng tâm trạng chẳng lấy làm vui vẻ gì.

Tôi tưởng anh ta bị thương, nhưng không phải.

“Đừng giả vờ ngó lơ! Sao ngươi còn dám quay lại đây về chuyện đã làm!”

Từ bên trong tôi nghe tiếng phụ nữ gào lên.

Tôi giật mình quay lại.

“L- Làm ơn bình tĩnh cô Aino! Họ đến để giúp chúng ta mà! Cậu ta chắc chắn cũng lo lắng cho cô…”

“Vậy thì từ đầu đã không ra đi! Hắn vứt bỏ mọi thứ mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi!”

A- Aino…?

Tôi từng nghe qua rồi.

‘Tên cô ấy là Aino. Aino có một đứa con gái nhưng đã bị gϊếŧ bởi Manticore’

...Mẹ của Aro.

Tôi nghe kể tâm trạng cô ấy trở nên rối loạn kể từ khi Aro bị mang đi làm vật hiến tế.

Có lẽ cô ta không vui khi những người bên phía đối nghịch Long thần lại được phép trở về dễ dàng thế này.

Chúng tôi quyết định giữ im lặng về vấn đề của Long thần và sư tế tiền nhiệm để tránh gây ra lộn xộn trong ngôi làng ở đây.

Vẫn chưa đến lúc phù hợp để giải thích với họ.

Nhưng kết quả gây ra kiểu như bên phía đối nghịch Long thần thích thì đi, chán thì về vậy.

Thông qua những gì cô ấy nói, có lẽ là người gần gũi bên cạnh đã bỏ đi tham gia với ngôi làng bên kia.

Chuyện lại xảy ra khi cô ấy đang đau buồn mất đi đứa con của mình, như thể bị phản bội.

Chắc tôi nên để cô ấy lại một mình.

...Tatark lặng lẽ đứng dậy rồi rời đi.

...Hmm? Chẳng lẽ Tatark là người thân… không, chồng của Aino?

Rõ ràng anh ta chỉ vừa mới đến ngôi làng chống đối Long thần.

Đúng với thời điểm cô bé bị hiến tế.

Lý do anh ấy cố cứu tôi bởi vì phiền muộn khi phải trông coi hang tế phẩm, hoặc những đứa trẻ khiến anh nhớ tới Aro.

Aro cũng có thái độ kỳ lạ khi tôi hướng đến ngôi làng đối nghịch.

Có vẻ con bé đã biết cha của mình ở đó sau khi bản thân đã chết.

Hay vì Tatark đã sai lầm khi mang Aro tới ngôi làng ấy…?

Không chừng do Aino phản đối, anh ta tự hành động một mình…

Tuy không chắc chắn nhưng tôi có thể đoán hoàn cảnh của họ.

Tiếng Aino than khóc lấp đầy tai tôi khi chứng kiến Tatark dần lùi xa.

---

***Thông tin về bảy chỉ huy của lực lượng 〖Thợ săn đói khát〗 hiện tại***

Kiếm vương Tolman (đang tẩu thoát)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ nhất, Azalea long huyết (bị thương)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ hai, Grodel độc tính chết người (đang tẩu thoát)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ ba, Alan siêu trọng (hy sinh)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ tư, Nowell thiên thần mặt trận (dự bị)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ năm, Ernesis ma nữ chào mời cái chết (hy sinh)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ sáu, Lapar lôi kiếm (đào ngũ)

Chỉ huy tiểu đoàn thứ bảy, Hannibal một mắt (hy sinh)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện