Ngay trong sáng sớm, khi màn đêm vẫn còn hiện hữu.
Chỉ có mỗi tôi và Aro bất động bên ngoài hang, một con ruồi từ trong màn sương bay ra.
Đó là một trong những nòi giống của Beelzebub.
Nó chăm chú lấy chúng tôi như để quan sát hành động.
“〖Gió lốc〗!”
Aro giải phóng phong lực đẩy con ruồi đâm vào tường rồi nhanh chóng thổi phồng cánh tay đập nát nó.
Chất dịch lỏng màu xanh lục nhếch nhác bên dưới bàn tay con bé.
K- Không hề do dự luôn.
Tôi phải lấy can đảm lắm mới xử được một con Abyss cơ đó.
「Anh rất hài lòng với sự quả quyết của em, nhưng… tốt hơn hãy để cho anh.
Một chút thì không sao, đừng để hao tốn quá nhiều MP…」
“Vậng ạ…”
Con bé khẽ đáp lại, đầu cúi xuống.
「Dùng 〖Bào mòn thể lực〗 lấy một ít của anh đi.
Anh sẽ nhanh chóng bù lại bằng quá trình tự hồi phục」
“Dạ!”
Aro ngước lên hớn hở.
Tôi nằm bẹp xuống đất.
Cô nhóc tới gần và hút lấy ma lực.
Khi lén nhìn biểu cảm vui tươi của con bé, tôi nghĩ tới việc chúng tôi nên làm thế nào bây giờ.
Liệu có cần di dời ngay lập tức?
Khoan đã, chúng có phát hiện ra chúng tôi chỉ từ góc quan sát của một con ruồi đơn lẻ không nhỉ?
Ngoài ra, cân nhắc tới kịch bản tồi tệ nhất, có lẽ tốt hơn là để Lilixira tự đến đây thay vì chúng tôi di chuyển không có định hướng.
Mặc dù điều đó nghĩa là chúng tôi đang từ bỏ bước tiên hạ thủ dành cho chúng.
Đòn tấn công đầu tiên mà ả có thể sử dụng là… tôi tưởng tượng thôi mà cũng lạnh xương sống.
Tia chiếu đặc thù bởi Beelzebub… 〖Giông tố của Ruồi vương〗.
T- Tôi cần phải đánh thức mọi người ngay!
Cho dù đã bắt gặp vài con ruồi thì cũng chưa chắc Lilixira sẽ bước chân lên hòn đảo này.
Chưa thể đảm bảo là ả sẽ ra tay liền lập tức…
Nhưng mà nhận phải 〖Giông tố của Ruồi vương〗 thì bú đầu ƈôи ŧɦịŧ chắc luôn.
Nếu chuyện đó xảy ra, bên phía chúng tôi sẽ hoàn toàn bị động.
Atlach-Nacha đáp xuống ngay bên cạnh tôi.
Bé nhện đã thức rồi.
Nó giãn gân cổ rồi nhìn tôi thông qua chiếc mặt nạ.
“Có nên gọi mọi người dậy không?”
「Ừ! Ngay và luôn!」
“Kishi!”
Thằn lằn đen lăn ra khỏi hang và phóng lên cắn vào người Mộc quái.
Chú nó dzẫy dữ dội rơi rụng cả cành lá.
Lỗ mắt và miệng của nó mở to.
「Nuoh!?」
「Tuy có hơi trễ rồi nhưng mày hãy đánh thức họ nhẹ nhàng một chút!」
Thế là bắt nạt Mộc quái đấy!
À không, có lẽ Thằn lằn đen chỉ muốn hối thúc chú nó mau tỉnh dậy… chắc không dùng tới chất độc đâu nhỉ?
“......Kishi.”
Thằn lằn đen lấy lưỡi để giải độc từ vết cắn…
Úi cha, thật hả.
Từ trong hang đá, Volk xuất hiện cầm theo thanh kiếm Magiatite.
“Bộ có động tĩnh bên phía kẻ thù sao?”
「Đúng, có một con ruồi bay đến! Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây!」
“Bình tĩnh đi.
Chúng ta không rõ khu vực trong và ngoài vùng đất này, nếu di chuyển bất cẩn sẽ cho chúng có cơ hội để tấn công.”
「N- Nhưng mà…!」
Nếu chúng tôi chịu phải đòn phủ đầu từ 〖Giông tố của Ruồi vương〗, không chỉ mọi người nhận sát thương nặng mà còn bị phân tán trước sức công phá.
Tình hình thậm chí còn tệ hơn nếu Atlach-Nacha, Volk và Mộc quái dính phải trạng thái chất độc chết người.
Như thế chúng tôi sẽ vừa bận trị thương cho họ mà còn phải chống trả những đòn tấn công khốc liệt của Lilixira.
“Ả Thánh nhân hiển nhiên cũng phải gặp khó bởi địa hình ở đây mà.”
「...Tôi cho là vậy」
Cho dù chúng có góc nhìn từ đám nòi giống thì khả năng quan sát vẫn rất kém cùng với khu vực rộng lớn.
Chỗ này cũng đầy rẫy quái thú.
Đối với Lilixira cũng vậy, đây là nơi nguy hiểm bậc nhất trên thế giới.
Tên gọi Vùng đất kỳ lạ ở cực đông.
Có lẽ tôi đã quá lo nghĩ về những điểm yếu của chúng tôi và sức mạnh của kẻ thù.
Tôi vẽ một bản đồ trên mặt đất để ước tính sơ qua về trận địa, khu vực có thể là nơi Lilixira sẽ cập bến và vị trí hiện tại của chúng tôi.
…Cô ta chắc chắn sẽ tiến thẳng đến nhóm bọn tôi.
Lý do thì, đây là vùng đất bao phủ trong sương mù không nhìn rõ được chi tiết, ả không có thời gian để nghĩ kế thọc sườn chúng tôi.
Tôi vẽ một đường thẳng về hướng rất có thể là nơi Lilixira sẽ đến.
Và đòn tấn