“Mặc dù tràn đầy sự tự tin nhưng cô lại đón phải một khởi đầu tồi tệ, phải không Thánh nhân?”
Beelzebub bay đi trong khi đang bế Lilixira ướt đẫm máu trên tay.
Từ xa tôi có thể thấy đó là vết thương nghiêm trọng.
Cô ta có ma thuật trị liệu nhưng nếu không có 〖Tự tái tạo〗 thì không thể hồi phục những phần da thịt bị khuyết được.
Môi của Lilixira mấp máy.
Không rõ ả đã nói gì, nhưng Beelzebub nhăn mặt trước khi nhìn lấy Eldia.
“À… Ra là thế hả.
Cuối cùng lại trở thành trận tử chiến.
”
Hắn liếm môi phóng đi tránh xa khỏi tôi.
“Tất cả các người, nghe lệnh của Thánh nhân! Bọn ta phải nhanh chóng trở về trị thương, vậy nên hãy đặt tính mạng của bản thân phối hợp với Diabolos ở đằng kia để kìm chân con Oneiros lại!”
Nghe theo tiếng hô vang của Beelzebub, đám Kỵ sĩ thánh cưỡi rồng đồng loạt hành động để bảo vệ Lilixira.
“Ngài Thánh nhân đã bị trọng thương!”
“Chúng ta phải câu giờ!”
…Ả định bỏ trốn với Beelzebub?
Hình thái con người của hắn nhanh quá.
Thậm chí với năng lực hiện tại của tôi bám theo bóng người trong sương mù đã khó khăn cùng cực lại còn phải cảnh giác trước những đợt phản công…
Eldia còn ở đây thì nhọc nhằn hơn nữa.
Nhưng mà tôi không ngờ chúng bỏ mặc ông ấy lại.
Đối với Lilixira, Eldia chính là nhân tố tấn công chủ lực.
Ngay cả khi chơi hội đồng chấp một, ông ấy có thể ra đòn 〖Lôi kích〗 với tôi bao nhiêu tùy thích.
Vậy nếu Eldia đã bị bỏ lại để làm con mồi thì… ít nhiều tôi sẽ hạ được ông.
Bằng cách đó, nỗi lo hao mòn HP và MP của tôi trong trận đối đầu trực diện gần như là con số không.
Chúng chạy mất rồi thì tôi sẽ đánh bại Eldia.
Đám kỵ sĩ cưỡi rồng bay quanh Eldia vô hồn.
“GUAaaAAA!”
Ông ấy gầm lên.
Ánh sáng đỏ rực hội tụ vào miệng.
Đó là kỹ năng chuyên dụng mà ông đã không dùng tới vì có Lilixira ở bên trong, 〖Bộc long phá〗.
“Dù cho không đủ sức tham trận thì cũng phải cho nó chứng kiến được màn trả đũa của chúng ta! Nhận lấy này tà long!”
Bọn kỵ sĩ giơ cao thanh kiếm và khích lệ lẫn nhau, thách thức với tôi.
Có dũng khí lắm.
Tinh thần cũng hăng hái nữa.
Biết rằng mình sẽ bị đè bẹp như lũ sâu bọ nhưng chúng vẫn liều mạng.
Có ai trong số các ngươi thông não ra chứ?
Các ngươi có tấn công bao nhiêu đi nữa, kèm thêm cả sự hỗ trợ của lũ rồng thì vẫn chỉ có kết cục chóng vánh mà thôi, hiểu chưa?
Mấy Kỹ năng linh thiêng của ta đáng giá đến thế cơ sao?!
Tôi giơ cả hai chân trước và mở rộng hàm.
“Nó sắp làm gì đó, cẩn th-…”
“GUuOOOOOOOOOOOOOOO!”
Tôi 〖Gầm〗 lên.
Lũ rồng trở nên hoảng loạn, quên cả những binh sĩ trên lưng chúng nháo nhào bay khắp nơi.
Tôi vung mạnh chân, tạo ra một đợt 〖Phong trảm〗 dữ tợn.
Tôi hạn chế lượng ma lực vào mỗi cái mà tập trung vào số lượng.
〖Vuốt không gian〗 chẳng cần thiết dùng tới.
Không cần phải nhanh hay mạnh.
Chỉ một cú sượt nhẹ cũng thừa sức thổi bay cả rồng lẫn người cưỡi.
Vô số lưỡi gió phân tán phóng ra từ chỗ tôi.
Những thanh kiếm mà đám kỵ sĩ giơ lên gãy đôi khi bọn chúng ngã khỏi thú cưỡi.
Một số kịp bám víu vào con rồng khi bị hất bay.
Nhiều lưỡi gió cắt xuyên màn sương, để lại những dấu vết trên mặt đất.
Với tâm lý của chúng thì đây như thể là cơn ác mộng.
Trong lúc thú cưỡi mất kiểm soát, chúng bị tấn công bởi loại vũ khí chết chóc nhanh hơn nhiều khả năng phản ứng đến nỗi xé toạc cả đất đá.
「Bất cứ tên nào muốn chết lãng xẹt thì nhào vô! Đừng mất công nghĩ cách có thể làm tổn thương được ta.
Đây là lòng thương cảm đáng khinh lần cuối của ta.
Bằng không ta sẽ lấy đầu tất cả những kẻ ở đây」
Tôi phát 〖Thần giao cách cảm〗 ra xung quanh.
Lũ binh sĩ và đám rồng cưỡi bị bất động.
“K- Không được khuất phục trước những lời đe dọa của tà long! Chẳng phải chúng ta đã thề với