“Nhóc trở về rồi.”
Một thời gian ngắn sau khi Irushia lên đường chiến đấu với Thánh nhân, Atlach-Nacha đã quay lại an toàn.
“Vậy thì theo kế hoạch, chúng ta sẽ rút lên núi để giữ khoảng cách.”
Tôi hướng dẫn Aro, Magiatite, Lecherta, Atlach-Nacha và Mộc quái.
Aro bồn chồn nhìn về hướng Irushia đã đi.
“Đáng tiếc là chúng ta quá yếu để đối đầu với lực lượng chủ lực của chúng.
Cả nhóm không thể để bị cuốn vào trận chiến đó được.”
Tôi thuyết phục con bé, rồi mọi người cùng khởi hành.
Mộc quái mang hình dáng như một đứa bé tròn trĩnh…
Rõ ràng đó là hình thái tinh linh nhưng tôi lại thấy khó mà ưa nổi.
Trên đường đi, tôi thấy Aro cứ vuốt ve đầu của Mộc quái nên mới hỏi cô nhóc cảm thấy nó đáng yêu lắm sao.
“Khu rừng nơi em ở có rất nhiều vị thần như thế này nên cảm thấy an tâm lắm.”, cô nhóc đáp.
Ra là thế…
Tôi có nghe Aro từng sống ở sâu trong Khu rừng của Noah, tốt hơn hết tôi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi tiến sâu vào khu rừng đó.
Khi tôi nhìn lấy Mộc quái đang chìm đắm trong suy tư, nó đến với tôi đưa đầu tới.
「Ngài muốn vỗ cũng được, thưa Volk」
“...Cám ơn với lời đề nghị, nhưng ta cho là chưa thể thư giãn được.”
Điều quan trọng hiện giờ là đảm bảo chúng tôi không bị đám thuộc hạ của Ruồi vương Beelzebub phát hiện.
Tôi chưa từng thấy hắn ở hình dáng con người, nhưng… tôi biết hắn sẽ khủng khϊếp thế nào khi thuộc đội tiên phong của Thánh nhân.
Thậm chí Irushia cũng không thể giành chiến thắng trước hắn khi còn là Ouroboros.
Sức chiến đấu mạnh mẽ và những kỹ năng phạm vi rộng, càng khó đối phó hơn nữa với khả khả năng bay thượng thừa của hắn.
Tôi không nghĩ Irushia sẽ bị thất thế với thể trạng hiện tại… nhưng nếu Beelzebub tham trận phối hợp bên cạnh Thánh nhân và lợi dụng binh lính đánh lạc hướng thì điều đó dễ trở thành một trận chiến khốc liệt.
Tiềng gầm như sấm vang vọng qua sương mù.
Aro dừng lại quay sang nhìn con đường mà chúng tôi đã đi qua với tâm trạng phiền muộn.
“Lo lắng ư?”
“Còn hơn thế nữa, em cảm thấy hơi… Trong khi Long thần đang đấu tranh thì chúng ta chỉ biết bỏ chạy.”
“Mong muốn hàng đầu của Irushia là mọi người có thể sống sót.”
Thật ra… tôi cũng có cảm nhận giống như Aro.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười.
Đã từ rất lâu rồi, tôi cứ như một con sói đơn độc không thể hòa nhập với nền văn minh con người, nhưng cuối cùng tôi đã tìm được nơi mà mình thuộc về.
“Nhưng…”
“Dù sao đi nữa ta nghĩ cả nhóm vẫn phải tiếp tục.”
Trong làn sương mù dày đặc này, chúng tôi sẽ không bị phát hiện nhanh chóng đâu.
Nhưng qua những gì tôi tìm hiểu được thì Thánh nhân là kẻ quỷ quyệt, vô nhân tính và chu toàn.
Ả chắc chắn có vài kế hoạch lợi dụng chúng tôi để dồn Irushia vào bước đường cùng.
…Hiện giờ chúng tôi chỉ là điểm yếu của cậu ta.
Đó là lý do cậu ta không một mình rời khỏi hòn đảo này.
Không chắc để tin rằng Thánh nhân sẽ không làm hại chúng tôi.
Dù thế nào đi nữa thì một cuộc tấn công sẽ diễn ra.
Tôi nghe thấy gì đó lao xuyên qua không khí.
Nhìn lên là một con rồng xanh lục đang bay ở bên trên.
Quái thú đó tôi chưa hề thấy tại đây bao giờ…
Khoan nào, chẳng phải là một trong số thú cưỡi Zephyr đến từ vương quốc Shard ư?
Nhìn căng mắt, tôi nhận ra một kiếm sĩ mặc giáp trên lưng con rồng.
“KuuOOOOOOOOOOOOOOOh!”
Zephyr kêu ré lên như để thu hút vị trí của nó rồi bay lên cao khuất khỏi màn sương.
“Nó bỏ chạy rồi sao…?”
“...Không, là gọi đồng đội.
Thay vì tấn công chúng ta với từng tên một, chúng định dùng số lượng để lấn áp.”
Sử dụng rồng cưỡi