Đã ba ngày trôi qua kể từ cuộc chiến sinh tử với rùa vỏ bình khổng lồ.
Tôi đã có một cuộc sống thật nhàn rỗi, phơi khô đậu Phi Perris, ăn thịt khô, săn hoa ăn thịt…
Thịt sói khô cũng không tệ chút nào, nhưng sáng hôm qua bỗng có một bọn quái vật giống như khỉ chẳng biết từ đâu đến, thó lấy một mớ của tôi.
Khi còn đang ngái ngủ, tôi nghe có tiếng động bèn đi ra kiểm tra và thấy chúng đang cười khoái trá “kyakkyakya” với những miếng thịt khô trên tay.
Sát khí trong tôi bỗng bùng cháy trở lại.
Tôi đuổi theo bằng cả sức mạnh, nhưng vì lũ khỉ này quá nhanh nhẹn nên tôi đã mất dấu chúng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi nghĩ mình sẽ tìm cách bắt chúng nhân lúc sơ hở.
Dẫu sao thì các chỉ số của chúng cũng khá cao.
Tôi tiếp tục săn thịt sói xám để lấp đầy lại số đã mất, nhưng lũ khỉ khốn nạn kia lại tiếp tục mò đến.
Tôi gom hết số nấm độc mà tôi có vào nồi để tạo ra hỗn hợp độc dược mạnh nhất, sau đó bôi lên một số miếng thịt khô.
Tôi không biết liệu cái bẫy này có hiệu quả hay không, tưởng tượng cảnh bọn chúng bị dính độc và quằn quại trong đau đớn cũng an ủi tôi phần nào.
Cơ mà… sau cùng thì nếu chúng không đến nữa vẫn tốt hơn.
Tôi rửa sạch lông bằng nước sông rồi khử trùng với muối.
Tôi đốt một cái cây khác bằng〖Hơi thở rồng con〗, vặt hết lá, điều chỉnh cành cây con thành những giá đỡ rồi trải lông lên đó.
Từ giờ nó sẽ là tấm thảm trang trí nhà tôi
Tuy không hoàn hảo lắm nhưng thế này cũng tốt rồi.
Sẽ ấm cúng và thoải mái hơn mặt đất nhiều khi tôi nằm lên nó.
Trong lúc kiếm thêm muối và gia vị, tôi săn những con quái vật cấp thấp như sói xám và thỏ một sừng để ăn.
Đa số chúng đều là quái vật cấp E.
Hờ… lên cấp từ tốn thế này cũng không tệ
Ba ngày qua tôi chỉ tăng có một cấp.
Nhưng danh hiệu〖 Quý ngài đầu bếp 〗đã lên đến cấp 3.
Tôi đã đi xa khỏi hang động được một lúc rồi.
Tôi kiếm được khá nhiều thịt, muối, gia vị và cả khoai tây nữa.
Tôi cần thêm bình chứa mới.
Nhưng trong lúc tức giận tôi đã sử dụng hết vỏ bình để điều chế độc dược mất rồi, tôi không thể bỏ thức ăn vào được nữa.
Tuy có thể dễ dàng săn rùa vỏ bình, nhưng việc đánh bại chúng mà không phải làm hỏng cái vỏ là gần như bất khả thi.
Những chiếc vỏ bình mà tôi thu được từ 10 con rùa trước đây cũng bị hư hại không ít.
Tôi〖 Lăn 〗đến những chỗ trong khu rừng mà tôi chưa từng đặt chân để tìm kiếm rùa vỏ bình.
Trong lúc lăn tôi “cán” phải con thỏ một sừng và nhận được chút điểm kinh nghiệm, tôi sẽ quay lại để lấy thịt nó sau.
Hình như con thỏ hơi chậm thì phải?
Không, liệu nhận thức của tôi đã trở nên thui chột sau một thời gian dài nhàn rỗi?
Sau cùng