― Một trăm năm trước, tại một khu rừng hẻo lánh của Thánh quốc Liarm, Hội Kỵ sĩ thánh lập kế hoạch truy bắt ma cà rồng mang tên Aruane.
Vào thời điểm đó, hình phạt tử hình bị cấm tại Thánh quốc, và những người có năng lực đặc biệt như Aruane được xem là những cá thể thiêng liêng nhờ vào phước lành của Thần thánh.
Tuy nhiên mệnh lệnh đưa ra được phép gϊếŧ chết Aruane.
Sâu trong rừng, những Kỵ sĩ thánh bị tấn công bởi nhóm quái thú khiến họ phải chia tách, để rồi hứng chịu đòn công kích bất ngờ của Aruane.
“Ngài Belange! Ngài không thể đánh bại ả ta với những thương tích như thế được! Tôi đã tận mắt chứng kiến! Không nghĩ ả còn là con người đâu! Chúng ta phải rút lui thôi!”
“Không được! Biết bao nhiêu Kỵ sĩ thánh đã chết bởi ả ác nhân đó?! Làm sao chúng ta bỏ mặc được chứ! Ta… Ta sẽ trả thù cho họ!”
Giũ bỏ sự hoang mang trong quân lực, chỉ huy Kỵ sĩ thánh Belange tự lê lết thân thể bị thương vào sâu trong rừng.
“Ta sẽ gϊếŧ con mụ ác độc đó… Ta sẽ gϊếŧ cô ả! Thậm chí nếu không đủ sức thì cũng phải khiến ả bị thương nặng!”
Vác theo thanh đại đao ướt đẫm máu của quái thú cùng với hơi thở hồng hộc, Balange tiến vào.
Rồi bên trong khu rừng, ông ta chạm trán với Aruane.
Người cô ta dính đầy máu tươi, đứng trước một cái cây như thể đang chờ đợi ông ấy.
Ánh trăng len lỏi giữa những hàng cây chiếu rọi cô ta.
Belange nắm lấy thanh đại đao và căng hết mọi giác quan khi bước về phía cô ả.
Nếu ông ấy mất tập trung chỉ trong một khắc thì sẽ mất mạng.
Trái ngược với sự lo ngại, ông ta ngớ người trước những lời nói của Aruane.
“Làm ơn… ngài kỵ sĩ, gϊếŧ Aruane đi.”
“G- Gì cơ…?”
“Aruane… điên mất rồi.
Cô ta đã như thế trong một khoảng thời gian dài.
Những gì nghĩ tới chỉ có mỗi cái bụng trống.
Aruane khó khăn lắm… nên không thể tự cô ấy làm được.
Hiện giờ khi cô ta không còn quá đói và có được chút nhận thức… Làm ơn, gϊếŧ Aruane đi…”
Cô ấy nức nở cầu xin Belange.
Nhưng ông đã vung trượt thanh đao rồi khụy xuống.
Sau cùng không nỡ gϊếŧ cô ấy, Belange bắt giữ Aruane rồi mang về.
Không thể thỏa ý nguyện của cô ta, Thánh quốc đã chọn cách giam cầm cô sâu bên dưới Đại ngục dưới lòng đất.
Một lượng thịt tối thiểu được ném xuống hầm ngục.
Chúng không phải thịt người.
Aruane sẽ không cảm thấy thỏa mãn khi ăn bất kỳ thứ gì khác ngoài con người, cô ta chỉ có thể sống sót bằng lượng thức ăn được cung cấp.
Kể từ đó cô phải chịu giày vò bởi cơn đói khủng khϊếp.
Trong những điều kiện khắc nghiệt đó, cuối cùng cô đã học được cách lấy lại một phần ý thức của mình bất chấp cái đói.
― Rồi một trăm năm sau, cánh cửa kim loại dày kết nối Đại ngục hướng lên bậc thang được mở ra.
Một nhóm Kỵ sĩ thánh mặc quân phục giống với thời đại trước mà cô đã từng thấy đứng trên đỉnh cầu thang.
Aruane lờ mờ hiểu được họ có