“Kishi! Kishi! Kishii!!”
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu của thằn lằn đen.
Đã sáng rồi sao?
Dù là như vậy, em ấy trông có vẻ kích động một cách lạ thường.
Có phải một con quái vật nào đó đã lọt vào đây?
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng sao cơ thể mình hôm nay lại nặng nề quá?
Tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
Có mùi như của động vật.
………Hở?
Bốn con khỉ lông đỏ đang vừa ngủ vừa ôm chặt lấy tôi!
Mấy cái của nợ này, thiệt tình, ít ra cũng phải chừa tôi tí khoảng trống chứ…
Mà hơn nữa, mấy con khỉ đều bao quanh tôi đã đành, tại sao cả mày cũng quấn lấy tao vậy, thằn lằn đen?
Cả bốn đứa đều đang ngáy khò khò và không có chút dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ xê dịch.
Dậy nhanh lên đi.
Tôi không thể nhúc nhích nên cũng chả làm gì được cả.
“A……a, o……” “ao………”
Aarghhh, không có vẻ gì là chúng sắp thức dậy.
Tôi có nên bỏ cuộc và đi ngủ tiếp không?
“Kishii!”
Lúc tôi đang cố nhắm mắt lại, thằn lằn đen dùng nanh cắn một con trong số chúng.
“AO!!!?”
Con khỉ bị cắn nhảy phắt lên và cả đám cũng nhảy theo.
Vãi chưởng, giờ trạng thái của nó đã có thêm〖Nhiễm độc α〗rồi…….
.
Tôi thuyết phục thằn lằn đen dùng〖Giải độc〗cho con khỉ.
Sau cùng, có vẻ như ẻm không ưa lũ khỉ cho lắm.
(Trans: Chắc còn cay vụ hôm qua)
Mặc dù mối quan hệ giữa chúng đã cải thiện chút ít, cơ mà đến giờ vẫn chưa có bước đột phá nào đáng kể.
Cũng không thể bỏ mặc đám khỉ này được.
Và tôi đã hứa là sẽ giúp cho con khỉ kia trở thành bậc thầy đồ gốm rồi.
Sáng sớm, tôi cùng với con khỉ phụ trách mảng nấu ăn lấy những miếng thịt khô ra khỏi bình gốm rồi chà xát muối lên đó.
Sau khi rắc thêm muối với mức độ vừa phải, chúng tôi mang những miếng thịt ra ngoài hang rồi xiên chúng lên cây.
Vì cái cây đã ghim đầy thịt đến nỗi chẳng còn chỗ nào để mà ghim nữa, tôi dùng〖Hơi thở rồng con〗đốt trụi lá luôn cái cây bên cạnh.
Cùng với sự giúp đỡ của con khỉ, chúng tôi lặt hết đám lá còn sót lại, tỉa bớt những cành cây con và tiếp tục xiên những miếng thịt còn lại lên.
Có lẽ tôi không cần phải lo về vấn đề lương thực trong khoảng thời gian tới.
Không nói không rằng, con khỉ chịu trách nhiệm đồ gốm lặng lẽ nhào trộn đất sét ở một góc hang.
Fumu, nhiệt huyết phết đấy nhỉ.
Tôi đang mong đến cái ngày nó vượt qua được tôi.
Hơn nữa, dự án mở rộng hang vẫn đang chờ tôi giải quyết, và hiện tại việc đào đất vẫn còn là một vấn đề nan giải.
Tôi không thể đào bằng móng vuốt của mình.
Nếu làm không khéo, khả năng hang bị sập là rất cao, vì vậy nên tôi cần phải có những công cụ cần thiết.
Bởi không có cái xẻng nào cả nên tôi sẽ tự làm.
Tôi đi đến chỗ cạnh con khỉ phụ trách đồ gốm – đứa vẫn đang loay hoay nặn chiếc bình trong tuyệt vọng – và làm một cái bàn xúc từ đất sét của con gấu bùn.
Nếu có thể tôi vẫn muốn dùng sắt hơn, nhưng dù có tìm được nguyên liệu thì xử lý nó cũng không hề dễ dàng gì.
Những chiếc bình gốm cùng với bức tường do tôi tạo ra đều làm từ đất sét của con gấu bùn, cho đến nay chúng vẫn chưa có lấy một vết xước.
Thậm chí nếu tôi dùng nguyên liệu đó để làm ra bàn xúc thì cũng chẳng dễ gì bị hỏng đâu.
Nếu tôi làm mỏng bàn xúc lại và mài cho nó thật sắc, tôi sẽ có thể dùng nó như một chiếc xẻng.
Con khỉ phụ trách đồ gốm dường như lại muốn khóc tới nơi, khiến tôi phải quay ra giúp một tay để động viên nó.
Cuối cùng, năm cái xẻng và một cái búa đã được thành hình.
Nhắc đến đấy, ký ức về một cô gái nhân thú cùng với chiếc búa to tổ chảng đập vào mặt vẫn còn làm tôi rùng mình.
Tôi chôn chúng vào đống than rồi nung nóng lên với〖Hơi thở Rồng con〗.
……Than cũng mau hết quá nhỉ.
Phải thu thập thêm thôi.
Sau khi công cụ đã hoàn thành, tôi đem tấm thảm lông sói ra