(*Trans: Theo tìm hiểu thì ngôn ngữ Glisha chỉ là một kiểu phát âm của Greek, nghĩa là ngôn ngữ Hy Lạp.
Chẳng phải tiếng xa lạ hay tự chế gì đâu, mọi người thử đem ra gu gồ dịch là biết)
Tôi ra khỏi hang.
Tạm thời để nghe được lí do tại sao Milia ở đây, tôi quyết định nhờ cô ấy dạy cho ngôn ngữ Glisha.
Hội thoại bao gồm những phần trọng yếu sau: Cử chỉ, điệu bộ, nét mặt và ngữ điệu.
Hơn nữa tôi cũng đã có〖Ngôn ngữ Glisha: Cấp 1〗.
Nếu nhờ vào năng lực của kỹ năng này, chỉ cần nghe qua đại khái lời của Milia là tôi có thể sớm lĩnh hội được thứ ngôn ngữ ấy….
chắc chắn là thế.
Nếu thành công trong việc nâng cấp kỹ năng〖Ngôn ngữ Glisha〗, tôi sẽ dễ dàng giao tiếp với con người hơn rất nhiều.
Tôi muốn nhân cơ hội này để hiểu được〖Ngôn ngữ Glisha〗.
“Αυτό είναι το δέντρο……”
Milia vừa nói vừa chỉ vào cái cây.
Tôi cố gắng lắng nghe những gì cô ấy nói.
Đã gần 30 phút rồi…
Sau nhiều lần nghe, tôi có cảm giác như đã dần nắm được, chắc chắn nó không lãng phí.
Tôi phải cảm ơn Milia vì đã không cảm thấy chán khi nói chuyện với tôi.
“Αυτή είναι η πέτρα……”
Tiếp theo, cô ấy lại vừa nói vừa chỉ vào hòn đá
Muh, tôi dần dần cảm thấy hiểu hơn rồi đấy!
【Cấp độ kỹ năng đặc thù〖Ngôn ngữ Glisha〗đã tăng từ 1 lên 2.】
Yush! đến rồi.
Những lời nói của Milia mà tôi chỉ có thể cảm nhận bằng giác quan, dần dần đã có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ưm……Vậy thì ** nhưng ***……”
Câu cú có hơi không bình thường, nhưng nếu dựa vào cấu trúc cả đoạn thì như vậy cũng đủ rồi.
Trong khi tiếp tục nói chuyện, chắc chắn tôi sẽ tiến bộ lên thôi.
“Gattsu…”
Vấn đề là tôi không thể phát âm…
“**, Cậu đã hiểu được những gì tôi nói rồi sao?”
Tôi chỉ gật đầu, bởi mỗi việc chuyển động cái lưỡi thôi cũng đã thấy khó khăn rồi.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô ấy, tôi cảm thấy hãnh diện dù chỉ một chút.img
Ngay khi có thể hiểu được một ít từ vựng, tôi sẽ hỏi về tình hình của Milia.
Tôi không cảm thấy sự gấp rút nào từ cô ấy, và dường như cô ấy không đi theo nhóm mà chỉ đơn độc tiến vào khu rừng.
Tuy nhiên tôi không nghĩ rằng cô ấy tới đây mà không có mục đích gì…
“Gaaaaatsu?”
Tôi nghiêng đầu một chút và nhìn chằm chằm vào Milia trong khi chỉ tay về hướng có chỗ ngôi làng.
Milia chớp mắt liên tục rồi bắt đầu câu nói bằng từ “Ano……”.
“Tại sao tôi lại **** duy nhất vào **** sao?”
Tôi gật đầu lần nữa.
“…… Tôi đang tìm kiếm một người……, vì việc đó tôi đã **** và nhiều lần đi ****đến đây.
Xin lỗi, vậy, cậu có thấy người nào đó trong rừng không?”
Vì lý do nào đó, Milia trông có vẻ bối rối khi nói.
Con người? Chẳng lẽ là hai nữ thám hiểm đã đi vào hang của tôi trước đây?
Tôi đang nhớ về cô gái người thú và nữ kiếm sĩ.
Tôi mô phỏng cái tai thú bằng cách đưa tay đặt lên đầu.
“Bọn họ đến từ thành phố **** nên ……Bây giờ họ đã trở về thành phố rồi *** vì tôi ở lại nên ** vì lẽ đó họ đã tạm thời quay về…… Không phải là bọn họ **……Ano, người trước đây đã đi cùng tôi được gọi là Douz *……”
Douz?
Tôi nhớ là đã gặp ở đâu rồi thì phải….
nghĩ lại thì, lần đầu gặp Milia tôi có thấy một người đàn ông mang một bộ giáp nhẹ đi cùng cô ấy.
Tôi vẫn còn nhớ tên của hắn khi nhìn vào bảng trạng thái.
Nhưng mà hắn ta chắc chắn đã chết dưới tay Little Rock Dragon rồi.
Không hẳn là tôi đã thấy hắn chết, cơ mà lúc đó chân hắn đã bị cây ngã đè lên và không thể di chuyển được.
Với tình trạng như vậy, thật khó mà nghĩ được hắn có thể sống sót.
Giả sử như con rồng đá có bỏ sót hắn thì với vết thương như vậy, hắn cũng không thể chạy thoát khỏi đám quái vật khác được.
Tôi thực không tin hắn vẫn còn sống.
“Gaatsu”
Dù gì đi nữa, tôi đã có thể xác nhận lí do tại sao Milia lại vào rừng một mình rồi.
Có lẽ tốt nhất tôi nên đưa cô ấy về làng ngay bây giờ.
Về việc điều tra sự mất tích của Douz, có lẽ