“Bạch ma thuật,〖Nghỉ ngơi〗!”
Khi tôi niệm chú, ánh sáng tỏa ra từ cây gậy bao lấy vết thương của người dân trong làng.
Vết cắt lớn ở bụng đã được khép lại, nước da của người đó trở nên dịu đi, và nhịp thở cũng đã ổn định hơn trước.
Đó là người cuối cùng trong làng có vết thương nguy hiểm đến tính mạng.
Thình lình, tầm nhìn của tôi bị rung lắc, tay tôi bỗng trở nên mất hết sức lực và cái bình tôi đang cầm cứ thế mà rơi xuống.
Chiếc bình vỡ thành nhiều mảnh, một ít chất lỏng màu lục còn sót lại tràn ra ngoài.
Đó là một bình mana.
Mặc dù nó giúp hồi phục lại khả năng phép thuật, tuy nhiên nếu quá liều sẽ dẫn đến những tác dụng phụ không hề nhỏ.
Trường hợp tệ nhất thì tôi có thể sẽ chết nếu uống tới hai bình trong một ngày.
“Marielle-san, c-con nữa, cho con dùng loại thuốc đó đi! Vẫn còn vài bình ở trong nhà phải không ạ?” (Milia)
Milia, đứa học việc của tôi chạy đến van nài.
Thực sự mà nói, trừ tôi ra, hiện giờ Milia là đứa duy nhất trong làng có thể sử dụng bạch ma pháp.
Mặc dù bình mana rất hữu dụng, nhưng tôi không thể đưa nó cho một đứa vẫn còn trẻ như Milia được.
Không chỉ khiến cho cơ thể ngừng phát triển, nó còn gây giảm tuổi thọ của người sử dụng nữa.
“Không còn ai trong làng bị thương đến mức nguy hiểm nữa rồi.
Nếu uống thứ thuốc này con sẽ không thể lớn được nữa đâu.” (Marielle)
“Nhưng… Marielle-san cũng…” (Milia)
Milia che miệng lại trước khi nó kịp nói hết câu.
Tôi biết con bé không có ý đó, nhưng nếu để người trong làng nghe thấy, thể diện của tôi với tư cách là một trưởng làng sẽ bị tụt dốc, và mối quan hệ thầy trò giữa tôi và con bé cũng sẽ đổ vỡ.
Tôi hài lòng với bản thân mình hiện tại, nhưng điều đó không nên nói ra giữa dân làng.
Đặc biệt là trong lúc này.
Với công cuộc xây dựng lại ngôi làng bị tàn phá, không thể thiếu một người lãnh đạo có tư chất xứng đáng.
Cũng đã có một vài ứng cử viên trong làng có khả năng sử dụng bạch ma pháp giống như tôi, nhưng tôi nghe nói rằng họ đang có ý định rời khỏi làng cùng với con cái của mình.
Tôi đã hơi thất vọng khi không thể thuyết phục được họ do sự khác biệt về tuổi tác trong lối suy nghĩ, dầu vậy tôi cũng không muốn ngăn cản họ làm gì.
Hơn nữa, cũng chẳng dễ dàng gì để ép buộc họ ở lại.
“Đừng coi ta như trẻ con chứ.
Thứ thuốc này rất đắt tiền, nếu không phải là trường hợp khẩn cấp thì đừng nghĩ đến việc sử dụng nó khi con còn không thể trả nổi 20,000G.” (Marielle)
Tôi từ chối con bé bằng giọng điệu đầy thách thức và nghiêm khắc.
Thực sự mà nói, giá chỉ cao đến mức đó nếu tôi mua nó ở trong thị trấn.
Tôi đã chỉ mua những nguyên liệu ít tốn chi phí nhất rồi tự mình thu thập những phần còn lại, bởi vì tôi đã tìm và tinh chế những loại thảo dược đắt tiền nhất ở trong rừng, chi phí mà tôi bỏ ra chỉ còn là 1000G mà thôi.
“C-Con sẽ trả mà, chắc chắn như thế.
Trong tương lai… khi con có khả năng kiếm tiền.
Pomera-chan đã phải chịu đau đớn mấy bữa nay rồi nên…” (Milia)
Tôi đặt tay lên miệng nó để ngắt lời.
Thật sự, quả là một đứa trẻ tốt bụng.
“…À thì, ta vẫn còn có thể sử dụng bình thuốc thêm lần nữa.
Ta sẽ đi kiểm tra tình trạng của Pomera.
Trước hết con hãy về nhà rồi mang dầu và băng gạc đến đó đi.” (Marielle)
“Cảm ơn người rất nhiều!” (Milia)
Milia cúi đầu và nhanh chóng chạy đi.
….Giờ thì, bởi vì đã hứa với nó, tôi sẽ phải đi lấy thêm một bình mana nữa.
Tuy không thể uống hết bình thứ hai, có lẽ tôi vẫn sẽ ổn nếu chỉ dùng một nửa.
Dù sao thì cơ thể này chẳng còn sống được bao lâu cả.
Tôi cũng sẽ không hối hận nếu phải rút ngắn tuổi thọ của mình thêm chút nữa.
Đã có những người không được cứu chữa kịp thời, số người chết hiện tại đã tăng lên ba rồi.
Dù có hơi lo lắng, nhưng tôi không thể trì hoãn thêm nữa.
Tuy thể trạng của tôi đang không ổn định do tác dụng của thuốc, tôi không thể để trường hợp khẩn cấp này cho ai khác làm hộ được.
Về việc truy tìm con hắc long đó.
Đó cũng là vấn đề mà tôi quan tâm đến, tuy nhiên trực giác mách bảo tôi rằng có một sự nguy hiểm đáng kể tiềm tàng đằng sau nó.
Tôi muốn đuổi theo nó bởi vì lý do riêng của cá nhân mình.
Hình dạng đó….
mặc dù tôi đã từng xem qua sách ảnh về nó trước đây, có thể nào đó là một con rồng tai ương?
Ngay khi về đến nhà, tôi uống bình mana và sử dụng phép chữa thương lên Pomera.
Sau khi xác nhận rằng Pomera đã bình phục, tôi yêu cầu Milia và những người khác nhanh chóng đi thu thập thảo dược.
Sau khi nói “Ta sẽ nghỉ ngơi ở trong nhà một lúc rồi sẽ cùng tham gia với mọi người”, tôi bí mật rời khỏi ngôi làng.
Tôi sử dụng ma thuật để ẩn thân và chạy vào trong khu rừng.
Mặc dù Milia không màng đến chuyện con bé suýt bị gϊếŧ bởi con hắc long đó, tôi không thể không tuyệt vọng khi nghĩ đến tình trạng hiện tại của dân làng.
Tận sâu trong thâm tâm,