TN: Warning, rất nhiều chữĐã mười ngày kể từ lúc chúng tôi thoát khỏi thủ đô.Lần đó, chúng tôi đã phải vượt qua vô số binh lính bao vây và bằng cách nào đó đã thoát được.Cách nào đó chính là để Leston-niisama làm mồi nhử.「Chúng tôi sẽ kéo dài thời gian cho mọi người bỏ trốn.
Oka-san, hãy gặp nhau ở hầm trú ẩn số 16」Anh ấy đã nói thế, rồi dẫn đơn vị của mình lao thẳng vào toán lính bên kia.Tôi đã chần chừ, nhưng ý muốn bảo vệ Katia đang nằm trong vòng tay tôi và bởi vì Hyrinth-san kéo vai tôi đi nên tôi quyết định để mọi chuyện cho Leston-niisama và bỏ chạy.Đó là một lỗi lầm lớn.Leston-niisama không hề xuất hiện ở chỗ hẹn là hầm trú ẩn số 16.Tôi lẽ ra phải cố gắng hết sức giữ Leston-niisama lại lúc đó.Nếu tôi làm thế có lẽ bây giờ đã có nhiều người ở đây hơn.Những người hiện đang ở đây chỉ có tôi, Sensei, Hyrinth-san và Katia.
Chỉ 4 người chúng tôi.Leston-niisama, Clevea và toàn bộ mọi người trong đơn vị của Nii-sama, không một ai đến được đây cả.Nếu tôi ở lại chiến đấu cùng với Nii-sama lúc đó, hẳn là mọi chuyện đã khác.Nhưng tôi cũng hiểu.Hiểu rằng lúc đó tôi không thể để Katia một mình mà chiến đấu được.Katia để thoát khỏi bị tẩy não, đã tự dùng Ma Pháp tấn công bản thân mình.Là một loại Ma Pháp hủy diệt diện rộng có khả năng tàn sát một nhóm lớn nhiều người.Thường thì cô ấy phải chết rồi.Dù tôi đã chữa trị cho cô ấy nhưng Katia vẫn yếu hẳn đi.Tôi không thể chiến đấu khi đang bế Katia được.Đúng vậy, lúc đó tôi đã hiểu.Mặc dù tôi đã hiểu, nhưng sự hối tiếc của tôi vẫn còn đó.Không phải chỉ lúc chúng tôi bỏ trốn.Ngay từ lúc nói chuyện với Sue và Katia bằng Liên Lạc Tầm Xa thì tôi đã có cảm giác kì lạ rồi.Sue lúc ấy không giống bình thường, còn Katia, dù chỉ là Thần Giao Cách Cảm giữa hai chúng tôi nhưng cô ấy lại không dùng Tiếng Nhật.Dù trước giờ Katia luôn dùng Tiếng Nhật mỗi khi nói chuyện riêng với tôi.Những dấu hiệu bất thường đã xuất hiện.Nhưng tôi không hề phát hiện chúng.Nếu tôi phát hiện thì không đời nào tôi lại để Yuugo làm chuyện như thế.Tôi tập vung kiếm bằng không khí để xóa bỏ những ý nghĩ tiêu cực đi.Chỉ khi đang hoạt động thân thể tôi mới có thể không nghĩ gì hết được.Trong lúc tôi đang tập trung làm chuyện vô bổ thì có người gõ cửa.「Cậu đang làm gì thế?」「Katia, chưa gì đã đi lại rồi, có sao không?」Người mở cửa bước vào là Katia, người đã bất tỉnh suốt thời gian qua.「À.
Cơ thể của mình không sao rồi.
Chỉ có điều hơi đau đầu một tí thôi」「Đừng cố gắng quá sức nhé? Dù hiệu ứng tẩy não bị xóa đi rồi nhưng tác dụng có khi vẫn còn」Sự tẩy não của Yuugo gần như là ăn sâu vào tiềm thức.Việc dùng ý chí của mình để phá bỏ hiệu ứng đó đã thành công cho Katia, nhưng việc đó giống như cố ép bản thân tự sát vậy.Nhưng ngoài ra không còn cách nào khác, sự tẩy não đó quá mạnh mẽ.Mặc dù không còn bị tẩy não nữa nhưng Katia bây giờ lại đang bị đau đầu một cách bí ẩn.「Được rồi.
À, mình muốn Shun Giám Định mình」「Giám Định sao?」「À.
Là một skill mới của mình, nhưng mình chưa nghe đến nó bao giờ cả.
Theo mình nhớ thì skill này không hề có trong cuốn Bách Khoa skill, nhưng vì mình không biết tác dụng của nó nên mình nghĩ nên để Shun Giám Định thử」「A, ra thế.
Được rồi」Tôi sử dụng “Giám Định” lên Katia.Đúng là có một skill mới không có trong danh sách skill.Là một skill tôi không có.『Mở Rộng Thần Thức:Thần Thức được mở rộng』Dù đã Giám Định nhưng tôi vẫn không hiểu skill này.Thử Giám Định sâu hơn nữa xem sao.『Thần Thức:Là phần sâu nhất trong linh hồn của của sự sống.
Là cội nguồn của sự sống và khu vực dựa dẫm cuối cùng của sự sống』Xem đi xem lại, tôi vẫn không hiểu.「Xin lỗi.
Mình không hiểu」「Có Giám Định rồi vẫn không hiểu?」「À.
Nó nói cái gì đó liên quan đến linh hồn, nhưng mình không hiểu lắm nó liên quan gì đến skill」Cả hai chúng tôi nghiêng đầu qua một bên.「Mà, thôi không sao.
Skill “Kháng Dị Giáo” cũng lên cấp rồi」「À.
Đó có lẽ là vì cậu tự hủy được sự tẩy não của Yuugo」「Vậy còn “Ý Chí Song Song”?」「Nếu như sử dụng skill thì tạm thời cậu sẽ chia bản thân thành hai tính cách」「Vậy sao? Để làm gì chứ?」「Là để một tính cách chiến đấu còn một tính cách sử dụng Ma Pháp」「Thật hả? Như vậy là hơi ăn gian rồi?」「Ừ, vì một mình có thể có khả năng hoạt động thường cần hai người nên đúng là có ăn gian một chút」「Ồ.
Vậy phải sử dụng ngay」「A, đừng dùng nó liên tục.
Lúc vừa mới có được skill mình cũng đã thử dùng liên tục nhưng mà dần rồi sẽ bị loạn không rõ được ai là bản chính.
Nói sao thì việc có nhiều tính cách vẫn được tính là một loại bệnh tâm thần.
Tốt nhất cứ tắt nó rồi chỉ sử dụng khi chiến đấu thôi」「Oufu.
Đúng là một skill đáng sợ」「Nhân tiện」「Hmm?」「Hình như cậu đứng hơi gần quá không?」Katia đang đứng trước mặt tôi.Khoảng cách là cực kì gần.Vì tôi cao hơn nên tôi buộc phải nhìn xuống để nói chuyện, nhưng ở góc này thì, ngực cô ấy…「…Em không ngại đâu」「Không, nhưng mình thì ngại.
Dù trước kia cậu là con trai nhưng giờ thì cậu là con gái rồi」「Vậy ra, Shun nhìn em với ánh mắt như thế.
Hmm…~」「À, không, việc này, ừm, là như thế, là bản chất của con trai thôi mà」「Hmm.
Vậy nếu em làm thế này anh sẽ phản ứng ra sao?」Katia bước tới thêm một bước, ép ngực cô ấy lên người tôi.「Mình chịu thua rồi! Xin đừng chọc ghẹo mình nữa mà!」「Thật là ngây thơ mà」Katia lùi lại cười khúc khích.「Sao nào? Tinh thần của cậu có khá hơn chưa?」「A-a.
Hiểu rồi.
Cám ơn」Ra vậy.Katia cố tình làm thế để tôi bình tĩnh lại.Đúng là một người chu đáo mà.「Này, mình muốn cậu trả lời thật một chuyện.
Loại Ma Pháp Chữa Trị cậu dùng lần đó, nó không phải là Ma Pháp Chữa Trị bình thường đúng không?」Katia hỏi tôi.「Vậy là, Leston sẽ bị xử tử ba ngày sau…?」「Đúng thế.
Xin hãy đảm bảo rằng thông tin này không đến được tai của Shun-kun」Tôi đang định trả lời thì chợt nghe được cuộc nói chuyện đó bằng Thần Giao Cách Cảm.Ngay lập tức tôi lao ra khỏi phòng.「Sensei! Có thật là Leston-niisama sẽ bị xử tử không!?」「Shun-kun!? Làm sao, a, em đã dùng Thần Giao Cách Cảm」「Cái đó không quan trọng.
Quan trọng là Nii-sama sẽ bị xử tử đúng hay không?」「Shun.
Bình tĩnh lại đi, là sự thật」「Không, vậy, em phải đi cứu anh ấy」「Là một cái bẫy đó」「Ể?」「Chắc chắn đó là một cái bẫy.
Dù biết vậy em vẫn muốn đi sao?」「Em sẽ đi.
Nii-sama đã ở lại đó để chúng ta thoát được.
Vậy lần này, tới lượt em cứu Nii-sama」Hyrinth-san thở dài.「Dù rằng Leston không muốn thế?」「Đúng thế.
Em bắt buộc phải đi」「Em không được đi」「Sensei.
Dù Sensei có nói gì đi nữa, lần này em cũng sẽ không nghe theo」「Vô dụng thôi」「Dù có vô dụng, em cũng sẽ đi」「Cô đã nói rằng vô dụng thôi mà!」Sensei sử dụng Ma Pháp trói buộc tôi lại.Là một loại Ma Pháp hạn chế khả năng hoạt động của cơ thể lại bằng gió.Nhưng với tôi hiện tại loại Ma Pháp đó không có tác dụng gì cả.Tôi dùng một tay là phá hủy gông kiềm bằng gió.「Cái-!?」「Sensei, dù cô có cản thì cũng vô dụng thôi.
Em sẽ đi」「Em không được đi! Nếu bây giờ em đi chắc chắn em sẽ bị giết đó!」「Sensei.
Vừa rồi cô thấy chắc cô hiểu rồi đúng không? Em đã trở nên rất mạnh rồi.
Nên em không chết dễ vậy đâu」「Không phải là vậy! Mạnh mẽ gì đó không ý nghĩa gì cả! Trước mặt một Admin, những sức mạnh ấy không có ý nghĩa! … A」Sensei làm một vẻ mặt “Chết rồi!”.「Sensei, Admin là gì?」Katia hỏi với giọng sắc bén.「Liệu đó có phải là lí do Sensei trước giờ luôn hoạt động lén lút không?」「Chuyện đó, cô không thể nói được」「Sensei, cô thực sự nghĩ bây giờ câu “cô không thể nói được” giúp được gì sao? Nếu cô không nói ra, cô không có quyền gì ngăn cản Shun lại cả」「Ư!」「Em sẽ nói rõ.
Sensei, chúng em không tin tưởng cô được.
Trong tình huống như bây giờ, cô đã làm quá nhiều hành động khó hiểu mà không giải thích gì cho ai cả.
Mặc dù Shun tin cô vô điều kiện, nhưng em không thể tin tưởng cô được.
Nếu cô tiếp tục ngăn cản hành động của Shun mà không giải thích gì cho mọi người thì em cũng sẽ thành kẻ thù của cô」「Không…」「Katia, bình tĩnh.
Sensei cũng vậy」Tôi yêu cầu Katia đang nổi giận bình tĩnh lại, và an ủi Sensei đang buồn bã.「Sensei.
Mặc dù sẽ không đến mức trở thành kẻ thù của cô.
Nhưng đúng là có rất nhiều thứ em muốn chính miệng Sensei nói ra.
Nếu có thể, phiền cô nói chúng em biết」Tôi cố gắng thuyết phục nhẹ nhàng hết sức có thể.Nếu nhìn bề ngoài, Sensei không khác gì một đứa con nít cả.Loài Elf lớn lên rất chậm, nên thực tế chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng