Bầu trời trong xanh.
Cây cối mọc um tùm.
Máu me chảy thành sông.
Umu.
Thế giới bên ngoài thật là tuyệt vời.
Ở trong mê cung thì quá tối, và vì ở đâu cũng là đá nên màu sắc không đổi gì cả.
Mặc dù Tầng Trung cũng có khung cảnh khá đẹp theo nghĩa nào đó, nhưng nó vẫn kinh khủng hơn là đẹp đẽ.
Đây là lần đầu tiên sau khi sinh ra ở thế giới này tôi thấy được cây cối và bầu trời xanh.
Ể?Máu me?Tôi nhìn cảnh đó chán rồi.
Ở trong mê cung có vài con quái vật chảy máu màu xanh lá luôn biết không?Cái màu xanh đó với màu xanh của cây là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt về giá trị nhân văn.
Ể?Ý là tại sao có máu ấy hả?Đừng để ý.
Chỉ là mấy binh lính-san biến thành đống bùi nhùi thôi mà.
Ừ.
Tôi đã bị bao vây.
Sau khi tôi rời khỏi khu vực cửa khẩu tôi thấy một pháo đài.
Nói thật là tôi hơi ngạc nhiên.
Không biết bao nhiêu con quái vật trốn ra khỏi mê cung rồi nhỉ.
Nhưng mà tới mức phải xây pháo đài, vậy ra cũng khá thường xuyên?Nói chung là xây pháo đài là đúng.
Tôi hủy diệt nó rồi.
Teehee.
À, ừ.
Nói chung là.
Nếu bị đánh thì tôi sẽ đánh trả thôi.
Nếu tôi đánh dính pháo đài thì dĩ nhiên nó sẽ bị phá hủy.
Tôi không làm gì sai hết.
Tôi chắc chắn mình vô tội.
Cho nên, Gyurigyuri đừng đến nha.
Có điều, pháo đài này dễ vỡ quá.
Nếu là Alaba thì nó thậm chí còn không nhận sát thương từ những đòn Ma Pháp cỡ này.
Dĩ nhiên lấy Alaba làm tiêu chuẩn thì hơi quá, nhưng mà cái thể loại gì chỉ bị tôi bắn trả có vài phát đã nát rồi?Mấy căn nhà chống động đất chết vì cười đấy.
À mà chắc không có căn nhà chống động đất nào ở đây.
Máu của những người bị pháo đài sập đè chết chảy lênh láng khắp nơi.
Đào hết lên chỉ để ăn từng người một thì phiền quá.
Tôi cũng ăn hơi nhiều nên tôi no rồi.
Thôi kệ.
Cứ để đó đi.
Tôi lên 3 cấp nữa, và vì không còn ai cản trở gì nên tôi có thể thoải mái đi dạo.
Hãy đi thám hiểm thế giới bên ngoài nào.
Hmm.
Đường nào đây nhỉ?Nó một con đường lớn dẫn từ pháo đài ra.
Nếu cứ đi dọc đường chắc tôi sẽ đến một thị trấn nào đó.
Dùng “Hoạt Động Không Gian” bay lên nào.
Từ trên trời tôi nhìn khung cảnh xung quanh.
Ồ?Tôi thấy được một thị trấn ở gần đây thật kìa.
Gần một cách bất ngờ.
Nếu không đi dọc đường thì ở bên phải là một đồng cỏ rộng lớn.
Bên trái thì đồng cỏ cũng kéo dài một khoảng, rồi dần có thêm nhiều cây để rồi cuối cùng biến thành một khu rừng.
Còn ở sau lưng tôi, đồng cỏ cũng kéo dài, biến dần thành một khu rừng và rồi tôi thấy một ngọn núi.
Vì nó nói rằng Đại Mê Cung là đường nối giữa hai đại lục nên tôi cứ tưởng nó phải ở dưới biển, nhưng hóa ra nó là đường núi à.
Nếu đi tới ngọn núi xa xa kia hẳn là tới biển nhỉ?Tôi nên làm gì đây?Chắc tôi không nên đi về phía thị trấn.
Mặc dù tôi không nương tay với những kẻ tấn công tôi, nhưng không ác độc tới mức đi tàn sát dân thường làm gì.
Dân thường chắc sẽ không cho tôi bao nhiêu kinh nghiệm cả.
Tôi hơi hứng thú với thức ăn của con Người nhưng tôi không muốn làm rộ lên quá mức ở đây.
Vì tôi vừa phá hủy một pháo đài nên có lẽ quá trễ để lo chuyện đó rồi, nhưng nếu để ý quá nhiều tiểu tiết thì coi như đã thất bại rồi!Rồi, đi đường đồng cỏ bên phải hay là khu rừng bên trái hay là leo núi đây.
Đi leo núi đi.
Mặc dù tôi gọi nó là núi, nhưng thực ra nó không cao bao nhiều.
Chắc khoảng 1000m trên mặt biển thôi.
Vì tôi nghĩ rằng sẽ có biển ở gần núi nên tôi sẽ đi tham quan hướng đó.
Nếu lên núi thì chắc sẽ