TN: Cứ giết chóc mãi đâu có gì vui! Kumo-chan đi câu cáTôi nhìn mặt trời mọc từ trên đỉnh núi.
Vậy hóa ra đó chỉ là tin đồn.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ thấy cao hứng hay gì đó, nhưng hiện tại tôi không cảm thấy gì cả.
Đúng là, người ta thấy thích cảm giác ngắm mặt trời mọc trên núi là vì người ta cảm giác thỏa mãn sau khi leo lên đỉnh.
Tôi đã leo núi khá thoải mái nhờ chỉ số cao, và dù không như thế thì ngọn núi này cũng không cao lắm.
Bỏ việc ngắm mặt trời mọc qua một bên, đứng trên đỉnh núi tôi có thể thấy được một thứ.
Là biển.
Là bãi biển tuyệt đẹp nhìn cực kì thích hợp cho kì nghỉ hè.
Từng đợt sóng vỗ vào nhau.
Mặt trời sáng lấp lánh trên mặt biển.
Là biển.
Nếu nói về biển thì phải nói về việc nó là chỗ sinh ra tình cảm lãng mãn giữa các cặp đôi.
Mặc dù tôi đã từng nghĩ “Riajuu chết đi” ở kiếp trước, nhưng ở bãi biển của thế giới này thì không có ai như thế cả.
(TN: Riajuu = những người thành công, người có cuộc sống thỏa mãn, kẻ thù của toàn bộ NEET trên thế giới)Là một bãi biển trống hoàn toàn cho bản thân tôi.
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi tới nơi để thám hiểm.
Nên, tôi bắt đầu đi xuống núi về hướng biển.
Toàn bộ quái vật đều bỏ chạy và trốn vì chủ nhân của ngọn núi là con Á Long Gió đã bị giết dễ như trở bàn tay và bọn chúng đang bị Dọa Nạt mà tôi tỏa ra dọa cho sợ.
Nói thật là bọn quái vật ở đây không cho tôi bao nhiêu kinh nghiệm dù tôi có giết toàn bộ bọn chúng, thế nên tôi để chúng yên.
Tôi không đói lắm.
Mặc dù bọn chúng ngon hơn bọn quái vật ở trong mê cung, nhưng nếu nghĩ về đồ biển mà tôi sắp được ăn thì tôi có thể lờ chúng đi.
Thế nên tôi đã xuống núi mà không gặp trở ngại gì.
Trên đường đi tôi lại hái thêm nhiều trái cây nữa nên hơi tốn thời gian, nhưng sau khoảng một tiếng tôi đã đến bãi biển.
Tôi bước lên bãi cát.
Từng đợt sóng vỗ dính chân tôi.
Lạnh.
A.
Nhiệt độ hiện tại không cao lắm.
Theo mùa thì có vẻ như đang là Thu hoặc là Xuân?Không phải mùa hè.
Vì nhiệt độ của nước biển thấp như thế này nên nó không phải là mùa hè.
Nếu là con người thì bơi ở biển như thế này sẽ hơi khó.
Nhưng mà.
Cơ thể hiện tại của tôi hoàn toàn không còn chút nào giống người nữa.
Không cần phải sợ lạnh làm gì.
Đi, bơi nào.
Bạch bạch.
Hmm?Un.
Tôi không chìm xuống được.
Sao cơ thể tôi nổi ghê vậy?Nếu dồn sức tôi có thể chìm xuống biển một lát.
Nhưng tôi sẽ ngay lập tức bị đẩy trở lại mặt nước.
Không cần làm gì tôi cũng nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Và, nếu tôi cứ ngồi yên thì tôi sẽ bị sóng đẩy trở về bờ biển.
Đệt.
Cơ thể nhện không bơi được à?Không ngờ luôn đó.
Tôi không ngờ mình sẽ không chìm.
Mặc dù tôi không giỏi bơi ở kiếp trước, nhưng ít ra tôi chìm được.
Tôi không ngờ có ngày tôi có cảm giác như mình có một cái phao gắn luôn lên người như thế này.
Nếu thế này làm sao tôi lặn xuống mò ốc bắt cua được.
Nếu tôi học skill “Bơi” tôi có chìm xuống được không?Không, nhưng nếu tôi học thì sẽ tốn nhiều thời gian lắm.
Kháng Lửa cũng như thế, nếu chủng loại yếu về vấn đề gì đó thì skill liên quan đến nó sẽ tăng độ thông thạo rất chậm.
Tôi cần bao nhiêu điểm để học “Bơi” nhỉ?Dùng tính năng kiểm tra của “Tri Thức” tôi dò thử.
Ồ.
Tốn 1000 điểm để học “Bơi”.
Quá mắc.
Tôi nên bỏ cuộc phần nầy.
Khi ngồi lại lên bãi biển tôi thấy bị sốc.
Không, không phải là tôi không biết bơi, hiểu không?Là tôi không lặn xuống được thôi.
Nhưng vì tôi có thể nổi nên tôi chỉ cần cứ vậy mà đạp thôi, đúng không?Tôi sẽ không bao giờ chết đuối.
Không bao giờ.
Haa.
.
Đành vậy.
Tôi sẽ dùng “Tơ Đa Năng” câu cá.
Tôi dùng một miếng thịt nhỏ trong Túi Thần Kì làm mồi.
Gắn nó vào đầu sợi tơ.
Dù không có móc câu nhưng nó vẫn dính chặt nên rất tiện.
Tôi chỉ cần ném sợi dây tơ đi xa