Kết liễu con rùa đó hơi khó khăn một chút.
Sau khi nó bị lật ngửa ra, tôi cắn nó một cái nhưng nó kịp rút đầu vào trong mai.
Lúc cắn nó suýt nữa tôi bị kẹt vào mai của nó.
Chân yếu tay mềm như tôi không thể kéo nó ra khỏi vỏ bằng vũ lực được.
Vậy nên tôi kề răng vào cái lỗ trên mai của nó và nhỏ độc từ từ vào trong.
Và thế là con rùa nhanh chóng đưa đầu ra lại.
Mặt nó trông như đang rất đau đớn, nên tôi nhanh chóng giải thoát cho nó( bằng cái chết).
Tôi đã ăn con rùa.
Lần đầu tiên tôi ăn một bữa ăn không có độc.
Thế nhưng thịt nó rất cứng và không ngon lành gì cả.
Umu.
Lần này là chiến thắng tuyệt đối.
Vì tôi đã né hết toàn bộ đòn tấn công của đối phương.
Hay đúng hơn là con rùa chỉ biết cắm đầu mà chạy, hơn nữa nó lại không nhạy bén cho lắm.
Né được nó không có nghĩa là tôi đã học được bí mật của việc né đòn.
Chỉ là tôi khắc chế nó mà thôi.
Un.
Vũ khí tốt nhất của tôi là tốc độ và tơ nhện.
Thế nên cách áp dụng tốt nhất của nó là đánh lén!Ể?Hèn nhát?Trong cuộc chiến sinh tử thì cái gì cũng công bằng!Hơn nữa, chỉ là ra tay trước thôi mà.
Có gì gọi là hèn nhát đâu.
Mặc dù đòn đánh đầu tiên sẽ quyết định toàn bộ trận chiến.
Ể?Lẽ ra tôi phải lấy kinh nghiệm chiến đấu hả?Đây chính là chiến đấu đích thực!Một người vĩ đại sẽ không hiểu được chuyện đó!Ngay cả khi tôi đánh lén đi nữa tỉ lệ thành công chỉ có một nửa.
Con rùa đó xé rách được tơ của tôi khi mà lẽ ra điểm yếu duy nhất nó có là lửa…Skill “Tơ Nhện” hiện đang là cấp 6.
Trong số những skill của tôi, nó là skill có cấp cao nhất.
Bị xé rách lưới nhện đồng nghĩa với việc tôi thua trận.
Lí do duy nhất tôi còn sống là vì tôi khắc chế con rùa.
Nhưng sẽ có những quái vật khác có khả năng xé rách tơ của tôi.
Không nên quá dựa dẫm vào tơ nhện rồi.
Tôi sẽ ghi nhớ rằng khả năng tơ nhện bị xé rách là rất cao.
Sau đó tôi không tìm được con mồi nào khác ngoài con rùa và tôi trở nên buồn ngủ.
Tôi quay lại căn nhà đơn giản để ngủ.
Hôm sau đó mặt trời lại sáng, mặt dù tôi không biết liệu bây giờ có phải là buổi sáng hay không.
Nói chung là tôi thức dậy.
Hãy tiếp tục tìm kiếm thôi.
Nhưng mà, mê cung này thực sự rất rộng.
Tôi đã đi lòng vòng khu vực mê cung này từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy tôi sẽ ra ngoài được cả.
Khi đường đi chia thành hai, lúc nào tôi cũng chọn ngã bên phải.
Tôi nhớ câu nói “Cứ áp tay vào thành mê cung rồi di chuyển, như thế sẽ giúp bạn tìm được lối ra.
Di chuyển bằng chỉ một hướng đi dễ nhớ hơn nhiều.
Khi cần thiết tôi cũng có thể lần theo sợi tơ tôi nhả ra liên tục để tìm đường trở lại.
Cứ thế tôi từ từ tiến tới, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì của lối ra cả.
Như thường lệ, tôi liên tục sử dụng “Giám