Hôm nay, tôi lại tiếp tục săn bắt rết một cách chăm chỉ.
Thật là.
Nơi đây đúng là thiên đường rết mà!Mặc dù ngoại hình chúng gớm ghiếc, nhưng nếu chúng ta bỏ qua phần đó, thì chúng là những con mồi tuyệt vời nhất.
Hiện tại tôi không còn quan tâm ngoại hình hay những gì như thế nữa, bây giờ tôi yêu bọn rết này.
Rết là NHẤT!Một thời gian trước, skill “Kháng Tê Liệt” đã lên cấp 3.
Còn tôi có sắp lên cấp không?Cám ơn vì nhiều thứ, rết à.
Trước đó tôi đã thử đánh một lúc hai con rết và tôi đã chiến thắng tương đối dễ dàng.
Con đầu tiên nhanh chóng bị trói bởi một đòn đánh lén và tôi chiến đấu bình thường với con thứ hai.
Khi chiến đấu bình thường thì tôi biết được bọn rết khá nhanh nhạy.
Vẫn thua tôi.
Hơn nữa cách tấn công duy nhất của chúng là cắn.
Nếu bị cắn dính có lẽ sẽ bị tê liệt, thế nhưng cắn không trúng thì không thành vấn đề.
Chỉ cần tôi cẩn thận về việc bị cắn thì mọi chuyện trở nên đơn giản.
Lần đầu tiên tôi biết rằng có loài yếu ớt hơn cả loài của tôi.
Thế nên dù đánh lén hay là đánh trực tiếp tôi vẫn sẽ không thua lũ rết này.
Fuhyahahaha!Tôi rất là mạnh đó.
Tôi không thể ngưng cười được.
Ngoài ra việc rết bị giết dễ như thế là tốt.
Mặc dù nhìn cứ như chúng khá có trọng lượng, nhưng khi ăn thì mới biết chúng chẳng có bao nhiêu thịt cả.
Ăn một con rết thì đỡ đói được, nhưng để no thì không thể nào.
Thế nên dù có săn nhiều quá thì tôi vẫn có thể ăn hết được.
Với con người tiết kiệm như tôi, để phí phạm đồ ăn là một tội không thể tha thứ được.
Thế nên có thể ăn hết toàn bộ đồ ăn là một việc tốt.
Đây là một trường hợp hoàn hảo.
Cứ như bọn rết được sinh ra để cho tôi săn.
Uehehehe.
Từ sau khi rời khỏi nhà đến giờ, tôi đã phải trải qua khá nhiều nguy cơ khác nhau, thế nên lâu lâu chơi đùa một chút thì cũng không bị phạt đâu nhỉ?Tôi tiếp tục vừa thám hiểm mê cung vừa ngâm nga một bài hát.
Giả bộ ngâm nga bài hát trong đầu thì đúng hơn, miệng tôi không ngâm nga được.
Thực ra, mũi tôi nằm ở đâu?Dù sao tôi cũng không quan tâm.
Ồ?Lối đi ở đây bị vỡ ra?Nhưng đây không phải là đường cụt.
Mê cung này rộng lớn như thế, nhưng chưa bao giờ tôi thấy đường cụt.
Mặc dù trong lúc đang chạy trốn thì tôi mừng vì chưa bị dồn vào đường cụt, nhưng mỗi ngã đều chia ra như thế này làm tôi thấy hơi nản chí.
Có lẽ mê cung này chính là tầng hầm của thế giới này, tôi đã nghĩ như thế.
Mặc dù tôi không muốn nghĩ thế, nhưng mà tôi chưa ra khỏi đây bao giờ, vì vậy tôi cũng chưa thấy khung cảnh bên ngoài bao giờ.
Thế nên lối nghĩ này cũng rất có thể là sự thật.
Nếu không có gì thay đổi, chắc hẳn tôi sẽ sống cả đời ở trong mê cung này cho dù có thế giới bên ngoài đi nữa.
Tôi muốn đi ra ngoài trước khi hết tuổi thọ, nhưng khả năng bị chết bất ngờ còn cao hơn.
Thực ra thì tuổi thọ tôi là bao lâu?Sơ kích cỡ của cơ thể tôi, liệu tôi có sống lâu như loài chó không nhỉ?Nếu