Sau khi con Rồng Đất bỏ đi, tôi vẫn co mình lại mà quan sát xung quanhNgay cả khi đã làm nhiêu đó tôi vẫn chưa cảm giác an toàn.
Tôi không cảm giác an toàn được, nhưng nếu không làm gì ngay bây giờ thì trễ mất.
Tôi dùng “Điều Khiển Tơ” đưa một sợi tơ về hướng con ong vẫn còn đang bị trói gô ở đằng xa.
Ư, sau lưng đau quá.
Nhưng mà có vẻ không ảnh hưởng gì tới việc điều khiển sợi tơ.
Sợi tơ trườn từ từ tới gần con ong, và rồi cuối cùng nó chạm tới lớp lưới.
Con ong vẫn còn vùng vẫy không ngừng, nhưng vào lúc này thì tôi không quan tâm nữa.
Hơn nữa, tôi cần phải bắt nó lại càng nhanh càng tốt trước khi con ong đó bị một con quái vật khác để ý.
Mỗi lần kéo một chút là vết thương lại nhói lên.
Tôi tự nhủ rằng vì HP của tôi không giảm nên vết thương cũng không quá nghiêm trọng dù nó đau kinh khủng như thế này.
Cuối cùng con ong đã bị kéo lại gần chỗ tôi.
Tôi cắn nó và nhanh chóng giết nó với “Nanh Độc”.
Ngay cả quái vật có sử dụng độc cũng bị “Nanh Độc” giết rất nhanh, không phải cấp độ của “Nanh Độc” và “Kháng Độc” của tôi thật sự là rất cao so với những con quái vật khác sao?Hiện tại tôi không quan tâm những thứ đó lắm.
Vấn đề là từ đây trở đi tôi phải làm gì.
Muốn thám hiểm khu vực này gần như chắc chắn là tự sát.
Nếu lại gặp những con quái vật như con RĐ, chắc chắn tôi sẽ chết.
Tình hình hiện tại rất không tốt.
Mặc dù trước đây tôi đã trải qua nhiều lần suýt chết, nhưng mà lần này khác hẳn.
Nói sao đi nữa, tôi vẫn tự hào về khả năng chiến đấu của bản thân.
Mặc dù hiện tại tôi quanh quẩn mê cung này và sử dụng chiến thuật đánh lén, nhưng kiểu chiến đấu cơ bản của tôi chính là tại một pháo đài và nằm yên trong đó chờ thời.
Căn nhà đơn giản lúc trước đã đủ sức để trói con rắn lại, nên nếu tôi làm một cái tổ với mục tiêu phòng thủ là trên hết, chắc chắn là không có con quái vật nào đủ sức xuyên qua.
Lẽ ra là vậy.
“Hắn” chắc chắn sẽ xuyên qua được.
Hơn nữa xuyên qua một cách rất dễ dàng.
“Hắn” có sức mạnh đủ để làm vậy.
Tơ, Nanh Độc, đánh lén, tốc độ.
Toàn bộ những khả năng chính của tôi trở thành trò đùa trước mặt “hắn”.
Những trò đùa đó chẳng làm được gì trước sức mạnh tuyệt đối.
Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh bị nó đạp chết.
“Hắn” là quái vật thứ hai mà tôi không thể thắng được dù có làm gì đi nữa kể từ lúc hồi sinh thành nhện.
Nhân tiện, quái vật đầu tiên như thế là mẹ(cha?) tôi, một con nhện siêu bự.
Mặc dù không thắng được nó là điều hiển nhiên, nhưng tốc độ của nó cũng hơn tôi rất nhiều.
Ngay cả khi tổ bị vỡ tôi vẫn có thể bỏ chạy.
Có lẽ sau khi bỏ chạy tôi sẽ có cảm giác thất bại và bực tức không gì so sánh được, nhưng tôi sẽ vẫn còn sống.
Với tốc độ của tôi thì chuyện đó có thể làm được.
Nhưng mà, “hắn” sẽ dễ dàng đuổi kịp tôi.
Dù có chiến đấu tôi cũng không thắng được nó.
Bỏ chạy cũng không xong.
Nếu tôi bị chú ý thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thật là một tồn tại kinh khủng.
Nếu như mà biết rằng “hắn” tồn tại thì lúc trước quay đầu lại đối đầu với con rắn thì tôi có cơ hội sống cao hơn.
Hơn nữa, chưa chắc là “hắn” là kẻ như thế duy nhất ở khu vực này.
Tôi sợ.
Từ trước đến giờ, đây là lúc tôi gần với cái chết nhất.
Tôi ngạc nhiên là mình vẫn còn cảm giác sợ.
Trước đây mặc dù tôi trải qua nhiều chuyện vô lí và đáng sợ, nhưng tôi chưa từng cảm giác sợ hãi hay là mất bình tĩnh bao giờ.
Nên tôi cứ tưởng tôi