「Đây, đây là rượu đặc sản của tỉnh Budie」「Ồ, ta chưa uống thứ đó bao giờ.
Hẳn là rất đáng mong đợi.」Mặc dù căn phòng rất sạch sẽ, nhưng nó lại chứa đầy các loại giấy tờTôi ghé qua căn phòng đó đem theo một món quà lưu niệm cho Phụ thân.Phụ thân là một người rất thích uống rượu.Mỗi khi làm việc một mình ông thường hay bí mật uống rượu trong lúc làm việc, và dần thì việc đó trở thành một bí mật mở.Nên mỗi khi trở về tôi đều đem theo vài loại rượu lạ.Từ góc nhìn của một vị vua ít khi nào có thời gian để ra ngoài du lịch thì đây là một loại quà lưu niệm làm cho Phụ thân vui vẻ.Và, tám chuyện trong lúc uống rượu chung đã trở thành chuyện thường tình.「Phụ thân, còn công việc của người thì sao?」「Không sao cả.
Nếu có vấn đề thì ta chỉ cần bớt giờ ngủ lại một chút.
Chút thời gian ở với người con trai lâu lắm mới quay về của ta quan trọng hơn công việc」Tôi cười trừ với Phụ thân.Công việc của một đức vua không đơn giản như bề ngoài.「Hơn nữa, Cyris đã bắt đầu quen với vị trí của nó rồi.
Ngay cả khi có gì đó xui xẻo xảy ra với ta thì đất nước của chúng ta cũng sẽ vẫn yên bình」「Phụ thân, con biết rằng Anh Hai rất giỏi, nhưng đất nước này vẫn cần người.
Xin người đừng nói những thứ xui xẻo như thế」Tôi thở dài khi Phụ thân đùa giỡn như thế.Phụ thân lấy hai cái ly thủy tinh ra từ trên kệ và rót rượu vào từng ly một.「Fumu.
Một mùi rất đặc trưng」「Vâng.
Con mua nó cũng là vì con thích mùi của nó.
Chắc chắn người cũng sẽ thích nó thôi」Một mùi thơm nhẹ tỏa ra khắp phòng.Chúng tôi cụng nhẹ ly rồi uống.「Umu.
Cảm giác rượu chảy xuống cổ họng rất nhẹ.
Nếu thế này thì ta uống bao nhiêu cũng được」「Những người phụ nữ địa phương cũng rất thích loại rượu này.
Con đã nghe nói rằng vị rượu sẽ ngon hơn nếu uống cùng với trái cây.
Thế nên, mời người」Tôi lấy đĩa trái cây chuẩn bị sẵn ra.Phụ thân ăn một miếng, và uống rượu.「Rất ngon.
Lâu lâu như thế này cũng tốt, thường thì ta uống rượu mạnh hơn」「Con nói đúng không nào?」Tôi mừng là Phụ thân thích nó.Phụ thân thường chỉ thích uống rượu mạnh nên tôi đã lo là người không thích loại rượu lần này.May là tôi chỉ lo hão.Chúng tôi tiếp tục uống rượu.Khi nhớ đến buổi trưa thì tôi bất giác thở dài.「Có chuyện gì sao?」「Không có gì đâu ạ, lúc trưa con đã đi thăm Shun và Sue.
Bây giờ con chỉ đang nhớ lại lúc đó」Người em trai và em gái đã thể hiện tài năng xuất chúng mặc dù tôi mới là Anh Hùng.Mặc dù chỉ là tập luyện, nhưng mà tôi đã phải cố hết sức để giữ bình tĩnh.Lẽ ra tôi không nên cố gắng khoe mẽ bằng cách đánh một tay.Lần sau tập luyện với em ấy tôi sẽ dùng cả hai tay.「Fumu.
Theo Julius thấy thì hai đứa nó như thế nào?」「Cả hai đứa đều có tài năng thật đáng sợ.
Đặc biệt là Shun.
Nếu em ấy sinh ra sớm hơn, hẳn người giữ danh hiệu Anh Hùng là em ấy chứ không phải con」Không có một chút dối lòng nào.Thực sự thiên phú của hai đứa Shun và Sue cao hơn tôi rất nhiều.Tôi chỉ hơn chúng ở danh hiệu Anh Hùng có tác dụng gia tăng chỉ số mà thôi.Nếu tôi không có danh hiệu này, mặc dù không hẳn là tôi sẽ bị đánh bại, nhưng mà chắc chắn sẽ bị vượt mặt sớm thôi.Không, em ấy có thiên phú đến mức đó.Ngay cả khi tôi giữ danh hiệu này chắc chắn em ấy sẽ có thể đuổi kịp, thậm chí là vượt qua tôi được.Tôi muốn tránh chuyện đó xảy ra, nếu không danh dự của người anh trai là tôi sẽ bị phá vỡ mất.Đặc biệt là Shun, em ấy có vẻ rất tôn trọng tôi.
Nếu như em ấy biết mình đang ảo tưởng thì em ấy sẽ bị sốc đến chết