Một ngày nào đó khi kiếm được tiền rồi, Nam Tinh thần nghĩ bản thân phải đến phố Kinh Châu nếm thử "Ẩm thực tinh hoa Trung Quốc" mà trên diễn đàn gết sức khen ngợi mới được.
Ai mà có thể nghĩ rằng một ngày không xa trong tương lai phát triển vượt bậc như này, người dân lại chỉ sống bằng mấy gói dinh dưỡng chứ?.
Dù tác động tới là do yếu tố phức tạp của lịch sử và môi trường.
Cũng có những bữa ăn tái hiện lại ẩm thực khi xưa nhưng phải đến khách sạn cao cấp mới có thể nếm trải.
So với tình hình trước mắt kinh tế còn hạn hẹp, Nam Tinh chưa đủ ăn bữa ăn xa xỉ.
"Có vẻ ngươi chưa có chỗ tạm nghỉ, trong cách vách còn thừa một phòng.
Người vào đấy dọn dẹp mà nghỉ ngơi."
Sau khi cùng gia đình nhà Thẩm tiên nhân ăn uống xong, Thẩm tiên nhân bộ dáng thoả mãn, giọng nói cũng hoà nhã hơn liền chủ động mời Nam Tinh ngủ qua đêm tại nhà.
Cậu có chút hơi cảm động.
Đạo Cổ thời gian trong game và ngoài đời đều đồng bộ, trên đầu người chơi có máy quang não tự động cung cấp dịch dinh dưỡng là người chơi có thể liên tục nửa tháng không cần đăng xuất.
Tất nhiên đại đa số người chơi không thể bỏ hiện thực, không thể vì trò chơi mà bỏ sinh hoạt thường nhật được.
Cứ cách nửa tháng lại đăng xuất một lần, trò chơi vẫn lưu trữ tại đó.
Nhưng Nam Tinh lại không giống, với tư cách là người xuyên không tới, mọi thứ trong hiện thực đều rất xa lạ thà ở trong môi trường thân thuộc này, khiến lòng cậu thoả mãn như trở về quê hương.
Vì vậy Nam Tinh quyết định sẽ không đăng xuất.
Nhưng bất kể trong game hay hiện thực mọi người đều phải ngủ.
Cũng không biết lý do gì, mọi người nói trong trò chơi này mỗi đêm chỉ cần ngủ ít nhất bốn tiếng là đã thoả mãn nhu cầu sinh lý bản thân.
Thỉnh thoảng thức qua đêm cũng không sao.
Vấn đề là buổi tối ở Đạo Cổ cũng thập phần nguy hiểm nếu bản thân không thể tìm được nơi nghỉ ngơi.
Bằng không vừa nhắm mắt rồi mở ra, cũng không hiểu sao bản thân lại ở điểm hồi sinh.
Ở trong nhà NPC nghỉ ngơi, sẽ vô cùng bảo đảm an toàn.
Tuy rằng dưới cấp 3 sẽ được bảo vệ tử vong nhưng sẽ bị trừ điểm kinh nghiệm.
Mặc bộ trang phục cậu vừa mới bỏ ra 300 đồng để mua, tuy là bạch sắc không bổ sung thêm thuộc tính nào nhưnng một khi chết, trang phục sẽ bị hỏng, độ bền giảm xuống.
Nếu độ bền giảm xuống 0, sẽ trực tiếp phế bỏ.
Xem cậu hôm nay làm cái gì, nếu không phải đi mua gà quay cho lão nhân kia, có thể bây giờ vẫn đi chân đất.
Cũng đủ thảm hề hề, trước tiên cứ tiết kiệm đã.
Vì vậy Nam Tinh quyết định dọn dẹp phòng bên cạnh.
Cậu tối tăm mã suy nghĩ, có thể sẽ tá túc ở thôn Thập Vạn Đại Sơn này dài dài.
"Ngươi hôm nay giúp ta không ít việc, tuy không phải vật quý...Ầy" Thẩm tiên nhân tiếp tục nói,: " Cho ngươi bình đan dược này!"
Đan dược sao?
Nam Tinh tâm lý vui vẻ nhận.
Nếu nói kiếm tiền, vàng bạc trong Đạo Cổ là khó nhất thì thứ hai chính là thuốc đỏ và thuốc lam.
Ngoại trừ mua ở NPC thương nhân, trong bốn thứ quý này...Thậm chí có tiền cũng không nhất định mua được.
Trong nhiều trường hợp, phần lớn người chơi chỉ có thể dựa vào điều tức mà hồi máu và sức lực.
Mới đi một vòng thôn Vạn Gia cũng thấy thôn này rất nhiều, tới tiệm tạp hoá nhỏ cũng không có.
Để tích trữ đan dược hồng và lam còn chẳng biết lên kiếm ở đâu.
Xét thấy thân phận của Thần Y họ Thẩm kia chỉ có thể đào từ trên người lão nhân kia mà thôi.
Nếu không tới cấp 5 không có đan dược đỏ sẽ rất vất vả đánh với những con quái hồng danh khác.
[Thu thập: [Thần dược vô danh]
Bên trong bình là những viên dược màu đỏ tươi, dưới ánh nến chiếu rọi thập phần kì dị...!Dường như là đan dược thượng cấp, rất đẹp!
Tuy không biết nó có công dụng gì, hệ thống chỉ khi