Đau, cảm giác đau chính là như vậy sao? Lâm Luật sờ soạng thân thể vẫn còn quấn băng trắng của mình, mặc dù trước kia nàng đã từng có phản ứng với những chương trình nhưng đó gần như chỉ là phản ứng cho có, cũng không phải là cảm giác thật sự. Thì ra đây là cảm giác của nhân loại, cảm giác của nhân loại thật đúng là kỳ diệu.
Lâm Luật là người nhân tạo đến từ tương lai, cái gọi là người nhân tạo chính là vô cùng gần gũi với loài người, được đưa tới để thay thế một số công việc của loài người, nhưng cuối cùng thì người nhân tạo cũng không phải con người chân chính, chỉ là người máy có trí tuệ và năng lực vượt xa hơn con người, được con người tạo ra.
Lâm Luật không biết vì sao nàng lại biến thành con người thật sự, nàng chỉ nhớ lại một cảnh tượng cuối cùng khi nàng đi vào trong không gian khép kín kia, mẹ đã tự tay tiến hành hủy diệt nàng.
"Tiểu Luật, đau không con, có khó chịu chỗ nào không, nói cho mẹ nghe?" Một nữ nhân thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi nhưng vẫn xinh đẹp khẩn trương hỏi con gái, sau khi con gái nàng gặp tai nạn giao thông tỉnh lại vẫn trầm mặc không nói, bác sĩ kiểm tra rõ ràng nói không có gì nguy hiểm nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy con gái có chút kỳ lạ.
Lâm Luật nhìn khuôn mặt xa lạ này, ngươi cũng không phải mẹ ta, mẹ ta là Lâm Đường, nàng cũng không phải như vậy, nhưng mà Lâm Luật chỉ hơi cử động môi một chút, cũng không trả lời, bởi vì lý trí nói cho nàng biết nàng đã không còn là người máy Lâm Luật nữa, tuy rằng chủ nhân của cơ thể con người này cũng tên Lâm Luật.
Lâm Luật mất vài ngày tìm hiểu mới biết, hiện tại nơi nàng quay về theo như mọi người nói là thế kỷ 21, thời đại này là nền văn minh một trăm năm trước của nàng và mẹ, lúc đó người nhân tạo vẫn ở vào giai đoạn sơ khai.
Lâm Luật đã chấp nhận việc bản thân biến thành con người là sự thật, nhưng vẫn có chút không thể thích ứng. Tuy rằng khát vọng duy nhất trước đây của nàng chính là trở thành con người thật sự, trở thành con gái chân chính của mẹ nhưng nếu như mẹ nàng không phải Lâm Đường, vậy biến thành con người đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Trên phương diện trí thông mình thì người nhân tạo vĩnh viễn vượt xa con người, con người là một loài sinh mệnh yếu đuối, khi sự sinh tồn của họ rơi vào đe dọa, chính phủ sẽ ra lệnh tiêu diệt hết người nhân tạo.
Tất cả người máy nhân tạo có nhiệm vụ là bảo vệ con người, mà Lâm Luật cũng có nhiệm vụ sinh tồn, đây là điều mà Lâm Luật cực kỳ chán ghét ở con người, chán ghét chuyện dùng thái độ của con người để tiếp tục sinh tồn.
Lâm Luật nhìn bản thân trong gương, bước vào thế giới này đã được năm năm, hiện tại nàng đã mười tám tuổi, thân thể, tướng mạo đều dần dần biến hóa. Trước kia thân thể của nàng không hề thay đổi, vẫn dừng lại ở lúc mười tuổi, sẽ không lớn lên nữa, mặc dù sau đó mẹ nàng đã cấy ghép dây thần kinh cho nàng để nàng có thể trở thành người máy duy nhất có cảm xúc của con người, nhưng hoàn cảnh của nàng càng thêm gượng gạo, gần gũi với con người nhưng không được con người thừa nhận.
Thật ra trong mắt Lâm Luật, vị trí của nàng hiện tại giữa biển người cũng không được xem là rất xuất sắc, dù sao thì phần lớn người nhân tạo đều rất đẹp, nếu xinh đẹp quá mức thì lại khiến cho sự xinh đẹp ấy có chút thấp kém. Mỗi người đều có thể căn cứ theo tưởng tượng của bản thân để chế tạo ra một người máy hoàn mỹ mà bản thân họ mong muốn, một người máy nhân tạo hoàn mỹ lại rất ngoan ngoãn. Thân thể con người hiện tại của nàng cũng xinh đẹp như người nhân tạo. Tuy rằng những thứ này trong mắt Lâm Luật đều không hề có ý nghĩa gì nhưng vì nó mà nàng lại rước lấy không ít phiền toái, chẳng hạn như thỉnh thoảng sẽ bị người khác ngăn lại