"Lâm Luật, bây giờ tôi mới hai mươi lăm tuổi, không có khả năng sinh được một đứa con lớn như em vậy đâu" Lâm Cận Nam nhìn Lâm Luật vừa cười vừa nói, nàng phải nhắc nhở Lâm Luật, các nàng có thân thể mới, thân phận mới, cách xưng hô mẹ này tốt nhất không nên gọi nữa, đặc biệt là trước mặt người ngoài.
Lâm Luật nhìn Lâm Cận Nam, tuy rằng nàng biết hai người tuyệt đối không thể trở lại thân phận mẹ con trước kia nữa, nhưng trong thâm tâm nàng, nàng vẫn hy vọng bản thân có thể một lần nữa làm con của mẹ, cho nên lúc Lâm Cận Nam nói như vậy trong lòng Lâm Luật có chút mất mát. Lâm Luật đã từng làm người nhân tạo lúc nào cũng vô điều kiện ngoan ngoãn nghe lời Lâm Cận Nam, đến nỗi hiện tại mặc dù Lâm Luật có nỗi lòng của riêng mình nhưng cũng sẽ không trái lời Lâm Cận Nam, cho nên nàng đợi Lâm Cận Nam một lần nữa xác định lại mối quan hệ với nàng.
"Em có thể gọi tôi Cận Nam, hoặc là chị" Lâm Cận Nam cảm thấy gọi nàng là chị thì phù hợp với tuổi tác của các nàng hiện tại hơn.
"Có thể lén lúc gọi người là mẹ được không?" Lâm Luật ao ước nhìn Lâm Cận Nam, nhỏ giọng hỏi.
Thật ra mặc dù là lén lúc gọi mẹ, nhưng Lâm Cận Nam vẫn hy vọng Lâm Luật gọi nàng là chị, dù sao thì một cô gái không kém nàng bao nhiêu tuổi lại gọi nàng là mẹ, sẽ làm Lâm Cận Nam cảm thấy bản thân dường như rất già rồi, tuy rằng tuổi tác linh hồn chính xác không còn trẻ nữa, nhưng Lâm Cận Nam đã khiến bản thân phù hợp với thân phận Lâm Cận Nam hoàn toàn mới này, cách xưng hô mẹ này là thuộc về Lâm Đường, hơn nữa Lâm Đường cũng không xứng với cách gọi này, một kẻ không thể bảo vệ được con mình, một kẻ cuối cùng phá hủy con mình, thì không xứng làm mẹ người khác.
"Có lẽ em nên cố gắng không gọi nha" Mặc dù Lâm Cận Nam cảm thấy bản thân mắc nợ Lâm Luật rất nhiều, nhưng nàng vẫn hy vọng Lâm Luật nhìn về phía trước, việc kiếp trước coi như một giấc mộng, dù sao đó cũng không phải mộng đẹp gì.
Mẹ cũng không hy vọng nàng của hiện tại làm con của mẹ, nghĩ tới đây tâm trạng của Lâm Luật càng thêm hạ thấp.
"Chúng ta đã có thân phận mới, không nên phụ lòng ông trời đã cho chúng ta cơ hội sống lại lần nữa, đổi cách xưng hô chỉ là để chúng ta sống tốt hơn, trong lòng tôi, em vẫn là cô bé xinh đẹp biết vâng lời của tôi, mẹ vẫn yêu con" Lâm Cận Nam cảm giác được tâm trạng của Lâm Luật không tốt, nàng an ủi nói. Dường như Lâm Cận Nam cảm thấy tâm trí của Lâm Luật vẫn dừng lại ở lúc mười tuổi, luôn khao khát tình thương của mẹ, lẽ nào kiếp này Lâm Luật không có được tình thương của mẹ sao? Nghĩ tới đây, Lâm Cận Nam có chút đau lòng, đột nhiên rất muốn hiểu rõ tất cả những chuyện về kiếp này của Lâm Luật.
Lâm Luật biết tấm lòng của mẹ, nhưng mà nàng chỉ luyến tiếc quá khứ, nàng sẽ không làm nguyện vọng của mẹ. Lâm Luật đành đồng ý thay đổi cách xưng hô, cho nên Lâm Luật gật đầu nở nụ cười với Lâm Cận Nam.
Nụ cười đó khiến tính cách lạnh lùng của Lâm Luật biến mất không thấy đâu, có chăng chỉ là một cô gái xinh đẹp long lanh như ánh nắng. Lâm Cận Nam phải thừa nhận bản thân bị thiếu nữ trước mặt làm kinh ngạc rồi. Lúc này Lâm Cận Nam mới tinh tế quan sát Lâm Luật, khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo mà rõ nét, có cảm giác giống con lai vài phần, là hình mẫu mỹ nhân quốc tế, cũng sắp vượt qua mỹ nhân tinh phẩm do con người tạo ra trong tương lai rồi.
"Luật nhi là cô gái xinh đẹp, ở trường học chắc chắn làm say mê không ít nam sinh" Lâm Cận Nam có vài phần đắc ý như nhà có con gái mới lớn.
Mặc dù Lâm Luật làm người vài năm rồi nhưng mấy năm nay nàng chỉ dốc lòng vào vật lý, trên phương diện tình cảm cực kỳ lãnh đạm. Cho nên tự động không để ý nửa câu sau, nàng hiểu như là mẹ khen nàng lớn lên xinh đẹp, lớn lên xinh đẹp có thể khiến mẹ vui mừng, điểm ấy làm Lâm Luật có chút vui vẻ. Người nhân tạo là vì mang lại niềm vui cho con người mà tồn tại cho nên mặc dù Lâm Luật không phải người nhân tạo nữa nhưng tư duy theo thói quen sẽ