Quầy bán quà vặt nằm gần cây hoè cuối phố, cách hẻm Minh Nguyệt khoảng 200 mét.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, cạnh cửa ra vào đặt một cái tủ lạnh, cửa hàng cũ kỹ không mới lắm.
Có người vào cửa, chuông cảm ứng trong tiệm tự động vang lên “Xin chào quý khách".
Tần Tang cầm tờ một trăm tệ, mua mấy cây kẹo mà mình biết vị.
Cô từ quầy bán quà vặt đi ra, Yến Cẩm Ngôn đã chờ ở ven đường, đang cong eo, xe lăn đậu dưới gốc cây ven đường.
Tần Tang cầm que kẹo trong tay, chậm rãi qua đi, đưa tiền lẻ và kẹo đưa cho Yến Cẩm Ngôn: “Tiền thừa và kẹo đây.
”
Cô lấy hai que kẹo, một cây mình vừa lột ra ăn, cây còn lại thì cho bà ngoại.
Thiếu niên nhận lấy tiền thừa, nhìn kẹo que cười cười, hỏi Tầng Tang đang ngậm kẹo: “Tâm tình tốt hơn chưa?”
Tần Tang cong cong môi, gật đầu.
Cô ngậm que kẹo làm nửa bên má phồng lên, dáng vẻ ngoan ngoãn, thật sự không xứng với danh hiệu "Chị Tang"
Yến Cẩm Ngôn giật giật môi, nhớ tới Triệu Nghiên và Tô Diệp lúc đó, anh đột nhiên có chút xúc động muốn hỏi Tần Tang, có phải cô thích anh hay không?
Nhưng anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Nếu đáp án của Tần Tang là phải, Yến Cẩm Ngôn không biết mình nên làm thế nào.
Có phải nên khuyên Tần Tang, bảo cô học tập cho tốt mỗi ngày phấn đấu tiến về phía trước không.
Lúc Yến Cẩm Ngôn do dự có nên mở miệng hay không, ánh đèn xe cứu thương lóe lên cách bọn họ không xa, dừng lại trước hẻm Minh Nguyệt.
Mấy y tá trên xe mau chóng đi xuống, chạy vào hẻm Minh Nguyệt.
Tần Tang rút kẹo trong miệng ra liếm liếm môi, duỗi dài cổ nhìn, chuyện của Tô Diệp trong đầu cuối cùng cũng biến mất.
Cô lẩm bẩm: “Ai bị làm sao vậy?”
Yến Cẩm Ngôn mím môi, áp xuống hoảng loạn trong lòng, trả lời: “Đi nhìn thử là biết.
”
Dù sao nhất định là người trong hẻm Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì đó, không biết cụ thể là người nhà ai sinh bệnh hay bị thương nặng mà gọi xe cấp cứu tới.
Tần Tang hàm hồ đáp lại, nhét kẹo lại trong miệng chạy nhanh tới, đẩy Yến Cẩm Ngôn vào ngõ nhỏ.
…
Số nhà 90 hẻm Minh Nguyệt, nhà Tần Tang.
Ở cửa tụ tập rất nhiều hàng xóm, nhân viên y tế vội vội vàng vàng chạy vào sân, rất nhanh đã dùng cáng nâng Tưởng Mạn bị ngất đi ra.
Theo sau còn có quản gia Trần.
Xa xa thấy Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn, bác Trần gọi cô một tiếng, Tần Tang lúc này mới chú ý tới động tĩnh bên bọn họ.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt của cô gái trắng bệch.
Yến Cẩm Ngôn đang nói chuyện với cô sắc mặt cũng cứng đờ.
Nhân viên y tế nâng cáng đi qua bọn họ, Yến Cẩm Ngôn thấy rõ Tưởng Mạn hôn mê bất đã tỉnh dậy, theo bản năng ngước mắt lên xem mặt Tần Tang.
Cô gái cũng hồi thần, không chút suy nghĩ đuổi theo nhân viên y tế kêu: “Bà ngoại!”
Trong lời nói Tần Tang mang theo tiếng khóc nức nở, Yến Cẩm Ngôn cũng di chuyển xe lăn muốn đi theo sau.
Bác Trần lại đi trước mặt anh, giọng nói gấp gáp: “Đại thiếu gia cậu đừng đi theo, tôi sẽ đi theo con bé, cậu về nhà trước chờ tin tức đi.
”
Dứt lời, ông vội vội vàng vàng đuổi theo Tần Tang.
Chỉ để lại Yến Cẩm Ngôn đang nhíu chặt mi, bất đắc dĩ chán ghét nhìn đôi chân của mình.
Ông nói đúng, anh vẫn đừng nên đi, đỡ thêm phiền toái cho bọn họ.
Yến Cẩm Ngôn ngồi ở ngõ nhỏ thật lâu, từ trong miệng hàng xóm cũng biết một chút về nguyên nhân của bà ngoại Tần Tang.
Họ nói là bác Trần phát hiện ra bà té xỉu ở trong nhà, cho nên mới gọi 120.
Hơn 8 giờ tối, Yến Cẩm Ngôn nhận được điện thoại của bác Trần.
Trong điện thoại ông nói với anh, Tưởng Mạn được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư.
Tin tức này đối với Yến Cẩm Ngôn mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Anh đã sớm biết thế gian này ốm đau bệnh tật có bao nhiêu tàn nhẫn, cũng xem như mạng sống đã phai nhạt.
Nhưng vậy còn Tần Tang thì sao?
Cô yêu bà ngoại như vậy,từ trước cho tới nay đều sống cùng bà ngoại, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, làm sao có thể chịu nổi đả kích lớn như vậy?
Yến Cẩm Ngôn không hỏi tình huống của Tần Tang, chờ đến lúc gần cúp máy, anh bảo ông chăm sóc tốt cho Tần Tang.
……
Đêm khuya hơn mười một giờ, bác Trần đưa Tần Tang trở về hẻm Minh Nguyệt.
Yến Cẩm