Chạng vạng, trấn Lâm Xuyên đón một cơn bão.
Sấm sét cuồn cuộn, tia chớp cắt qua bầu trời cao, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, nước chảy giàn giụa.
Mùa hạ là thời điểm mưa rào và sấm chớp nhiều nhất trong năm.
Lúc tới rất vội vàng khiến người ta trở tay không kịp.
Khi Tần Tang chạy ra khỏi cửa nhà, mưa đã trút xuống, đến ngõ nhỏ mưa bắt đầu nặng hạt, dựng lên một bức màn bằng mưa, rất nhanh bóng dáng cô gái biến mất không còn nữa.
Tần Tiêu Hà cầm dù vội đuổi theo khi ra tới cửa, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất trong màn mưa.
Tưởng Mạn tập tễnh cũng đi tới, vẻ mặt nôn nóng bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, mưa lớn như vậy muốn chạy đi đâu chứ?”
“Là con không tốt, con không nên tới.” Tần Tiêu Hà nhíu mày, vẻ mặt tự trách.
Ông biết, Tần Tang không thích người ba này, không muốn gặp ông.
Cuối cùng vẫn kìm nén không được, từ Hải Thành chạy tới đây.
Tưởng rằng khi gặp mặt, ông sẽ nhẹ nhàng nói chuyện vài câu với Tần Tang, có lẽ con bé sẽ nguyện ý ngồi xuống, cùng ông tán gẫu một chút.
Kết quả con bé không muốn liếc ông một cái, trực tiếp chạy ra khỏi nhà.
Trong lúc nhất thời Tưởng Mạn cũng không biết nên nói gì.
Bà chỉ lo lắng cho Tần Tang, bên ngoài mưa lớn như vậy, con bé một mình chạy ra ngoài, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì là được.
…
Yến Cẩm Ngôn cũng không nghĩ tới trận này bão sẽ lớn như vậy.
Anh và chú Trần ra cửa, đến bờ sông gần đó mua cá, bị trận bão này chặn lại không thể trở về.
Chú Trần vốn dĩ định mượn ô của người bán hàng, nhưng họ lại nói bão này quá lớn, cho dù cầm ô thì ông và Yến Cẩm Ngôn vẫn sẽ bị nước mưa xối cho ướt nên đành từ bỏ.
Đành phải buồn chán ngồi bên cạnh đợi mưa tạnh.
Cũng là lúc này, một thân ảnh nhỏ chạy qua chỗ bán cá.
Cách màn mưa, chú Trần và Yến Cẩm Ngôn ai cũng không biết đó là ai.
Nhưng một trong những người bán cá lại nói: “Kia không phải Tang Tang sao? Mưa bão lớn như vậy, chạy ra bờ sông làm cái gì?”
Yến Cẩm Ngôn tập trung nhìn vào người chạy xa kia, hình như đúng là Tần Tang thật
Chú Trần cũng phản ứng lại, hoài nghi nhíu mày: “Cô bé Tang Tang chạy tới nơi này tới làm gì không biết?”
Mưa bão rất nhanh là dừng.
Phía chân trời mây đen dần dần tản ra, lại thấy ánh sáng.
Lão quản gia xách theo cá sống đẩy xe lăn, tính toán cùng Yến Cẩm Ngôn trở về nhà.
Không nghĩ rằng, Yến Cẩm Ngôn lại mở miệng: “Chú Trần, về trước đi.”
Ngữ khí anh ảm đạm, lại không cho người khác cơ hội từ chối.
Lão quản gia sửng sốt, có chút lo lắng, rồi lại biết mình không thuyết phục được Yến Cẩm Ngôn.
Cho nên ông chờ tại chỗ, dứt khoát tiếp tục ở quầy hàng bán cá ngồi đợi, vừa tò mò Yến Cẩm Ngôn đi đâu, vừa cân nhắc làm cá hầm canh hay là thịt kho tàu.
…
Trấn Lâm Xuyên có một con sông lớn.
Mỗi năm mùa hè, nước sông chảy siết làm chết đuối vài người, đa số đều là những đứa trẻ.
Cho nên bờ sông lập biển cảnh báo, nghiêm cấm trẻ nhỏ tự mình xuống sông bơi lội.
Lúc trước nhiệt độ cao đến cực điểm, Lục Tranh tới bơi, còn có mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm.
Tần Tang và Hạ Huỳnh cũng đi theo tới, không xuống nước mà chỉ tìm một phiếm đá to ngồi lên trên thả chân xuống ngâm.
Kĩ năng bơi của Lục Tranh cực tốt, đã cứu những đứa trẻ suýt chết đuối.
Nhưng sau khi lên bờ lại nói về sau không bao giờ tới sông bơi lội nữa, quá nguy hiểm xuống một lần là sợ hãi.
Sau này bọn họ càng hạn chế đến đây.
Sau cơn mưa, bờ sông xuất hiện một bóng người không thấy rõ mặt, cách đó không xa bến thuyền ở bờ biển đã ngừng mười mấy hai mươi phút, không có một người khách.
Tần Tang tìm đại một khối đá ngồi xuống, cả người ướt đẫm cũng không để bụng.
Chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tan đi mây đen cùng với chân trời xuất hiện đường vân của hoàng hôn.
Bầu trời giữa mùa hè, thật sự là bất thường, khiến người ta không kịp nắm bắt.
Sau cơn mưa, phía chân trời treo một vòng tà dương, sắc đỏ hồng nhuộm nửa bầu trời mỹ lệ lại thê lương.
Tần Tang nhìn ánh tà dương chân trời đến phát ngốc đến lúc sau lưng truyền đến tiếng bánh xe.
Cô thu hồi tinh thần, quay đầu lại, liếc mắt thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn.
“Anh trai?”
Tần Tang kinh ngạc, giọng mũi rõ ràng, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Cho nên Yến Cẩm Ngôn đoán, cô hẳn là đã khóc.
Làm anh nhíu mày chính là trên người Tần Tang tóc tai quần áo ướt đẫm, nhìn giống như là người vừa mới được vớt ra từ trong nước vậy.
“Làm cái gì ở đây?” Thiếu niên vừa mở miệng, giọng nói và khuôn mặt rất đạm bạc.
Dù vậy, Tần Tang biết anh quan tâm đến mình.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên khóc hay là nên cười, chóp mũi ê ẩm, có chút cảm động.
Khịt mũi vài cái, một lần nữa cô tươi tỉnh trở lại, nghiêng người nhìn hoàng hôn phía chân trời, đôi môi đỏ bừng như hoa tường vi khiến người ta si mê không thôi.
“Hoàng hôn hôm nay rất đẹp.”
Tần Tang trả lời một câu không đâu vào đâu làm Yến Cẩm Ngôn nhíu mày càng chặt hơn.
Anh nhìn ra cô có tâm sự, nhưng Tần Tang không muốn nói, Yến Cẩm Ngôn cũng không phải loại người đuổi đến cùng để truy hỏi.
Cho nên anh ngước mắt, cũng theo tầm mắt cô nhìn mắt hoàng hôn, “Ừm” một tiếng: “Đúng là rất đẹp.”
Tần Tang nghe anh trả lời, cười một tiếng, thuận miệng hỏi: “Anh trai Ngôn, anh từ Hải Thành tới sao?”
“Đúng vậy.”
“Hải Thành có đẹp không? Là thành phố như thế nào?"
“Là thành phố biển có cảnh đêm rất đẹp.”
“Vậy tại sao anh lại muốn chạy từ nơi xinh đẹp thế tới trấn Lâm Xuyên này?” Tần Tang ngoái đầu nhìn lại, lẳng lặng chăm chú nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn,vẻ mặt tò mò.
Yến Cẩm Ngôn nghẹn lại, không kìm được nhìn đôi chân của chính mình.
Tần Tang không nhận thấy anh có chút khác thường, chỉ thu hồi ánh mắt khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: “Hải Thành dù có xinh đẹp như thế nào, em cũng không thích nó."
“Nói thật cho anh biết, em đã đến Hải Thành rồi, năm ấy chỉ mới 6 tuổi"
Chẳng qua cũng đã mười năm, đối với kí ức duy nhất về Hải Thành chỉ còn lại có nhà cũ Tần gia có hai phiến đá vô cùng cao lớn, cửa sắt đóng chặt.
Năm ấy mẹ Tần Tang bệnh nặng, trước khi lâm chung nhờ ông ngoại đưa cô tới Hải Thành tìm ba của mình.
Thật ra lúc nghe nói muốn đi tìm ba, Tần Tang rất vui vẻ.
Lúc đi từ trấn Lâm Xuyên đến Hải Thành, đường xá xa xôi, muốn đến nơi phải ngồi ô tô đến huyện, sau đó lại ngồi xe khách đi đường dài đến Hải Thành.
Tới Hải Thành rồi còn