Thẩm Du Ninh thật sự không ngờ Lý Hồi dám ra tay.
Lần trước đã cảnh cáo tên khốn này một lần, sau một khoảng thời gian dài hắn không còn làm xằng bậy nữa, bây giờ dám ra tay một phần là do rượu vào lớn gan, một phần nữa là mấy hôm trước thường xuyên đến tiệm khiến hắn lại gợi lên hứng thú.
Sau khi bị Trần Tuấn Hào ngăn lại, Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc đang nhìn mình, trong đôi mắt ấy là sự ấm ức mà cứng cỏi, mong manh nhưng bất khuất.
Chỉ một cái liếc mắt khiến trái tim Thẩm Du Ninh như muốn nát.
Trần Tuấn Hào nói đúng, Đường Nặc thật sự đang rất cần anh.
Anh thay bộ đồ cũ của Đường Nặc mặc cho cậu áo len của mình, đưa chìa khóa của tiệm cho Trần Tuấn Hào, sau đó dẫn Đường Nặc về nhà trước.
Thẩm Du Ninh ôm Đường Nặc, cảm giác cậu càng run rẩy hơn, từ tiệm về nhà chỉ mất mấy km, Thẩm Du Ninh không yên lòng kêu Triệu Tường đánh xe tới đón.
Dọc đường đi sắc mặt Đường Nặc trắng đến doạ người, Thẩm Du Ninh hỏi gì cậu cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Vừa vào đến cửa Đường Nặc đột nhiên lảo đảo một cái, Thẩm Du Ninh vội vàng tiến lên đỡ lại bị cậu tránh ra.
Cậu vọt vào nhà vệ sinh Thẩm Du Ninh đi theo sau nghe tiếng loảng xoảng bên trong, nhìn vào mới thấy Đường Nặc ngồi nhoài trước bồn cầu nôn như muốn phun hết tim gan ra ngoài.
Thẩm Du Ninh lại gần vỗ lưng giúp cậu mới phát hiện không nôn được gì, chỉ có một chút dịch dạ dày.
Cậu vẫn đang thở dốc, Thẩm Du Ninh vừa giúp cậu thuận khí vừa lấy khăn ướt lau môi với mặt cho cậu.
"Có muốn súc miệng không?"
Hô hấp Đường Nặc hơi hoãn lại, Thẩm Du Ninh cấm một ly nước ấm tới, đưa đến bên môi cậu.
Phản ứng của cậu hết sức chậm chạp, không nhận ly nước ngay mà nhìn chăm chú Thẩm Du Ninh mấy giây mới cúi người nhấp một ngụm trên tay đối phương.
Súc miệng xong Thẩm Du Ninh đỡ gáy Đường Nặc, đút nửa chén nước còn lại cho cậu uống.
"Trên người có bị thương ở đâu không?" Thẩm Du Ninh đặt ly xuống, dịu dàng hỏi.
Đường Nặc lắc đầu, chỉ buồng tắm cách đó không xa.
"Muốn tắm hả?" Thẩm Du Ninh đoán được, "Hay nghỉ ngơi một lát đã, em về giường nằm trước, anh làm cho em chút đồ ăn, ăn xong lại tắm được không?"
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nói đến chữ ăn Đường Nặc lại lập tức không thoải mái, cậu khàn giọng, khiên trì nói: "Em muốn tắm.
"
Thẩm Du Ninh không nói gì trước tiên đỡ cậu dậy, lại phát mình chỉ cần hơi buông tay đối phương đứng vững cũng là vấn đề.
"Tiểu Nặc, em giờ không có sức lực gì, tắm rửa sẽ dễ bị chóng mặt lắm, hay là anh lau cho em, chúng ta đợi một lúc nữa, chờ em thoải mái hơn rồi hẵng tắm, được không?"
Thay vì nói là dò hỏi thì chẳng bằng nói là dỗ dành, Thẩm Du Ninh vẻ mặt thương tiếc, giọng nói cũng dịu dàng, Đường Nặc chưa nói được hay không anh đã cam chịu đối phương đồng ý, bật đèn sưởi lên, giúp Đường Nặc lau người.
Lần trước nhìn thấy làn da trắng tuyết này là lúc ngâm suối nước nóng, nhưng giờ phút này tâm trạng anh hoàn toàn khác hẳn, Thẩm Du Ninh không chút phân tâm, không hề có ý nghĩ gì khác, chuyên chú giúp Đường Nặc lau sạch vết bẩn trên người.
Anh cố gắng làm nhanh hơn chút, nếu không lỡ cậu bị cảm thì làm sao giờ? Cánh tay sao lại đỏ thế này, có phải bị thương hay không, có đau lắm không? Mắt sau lại sưng thế này, là vì trên đường lén khóc đúng không!.
"Được rồi, có phải lại thơm ngào ngạt rồi không?"
Một bụng lo lắng cuối cùng chỉ hóa thành một