"Có tiến bộ, tiến bộ cực kỳ lớn."
Ngày hôm sau, Giang Dực lại tới mua bánh kem cho Đô Ân Vũ, thuận tiện đến R.A đi dạo, tìm Thẩm Du Ninh nói chuyện phiếm."
Thẩm Du Ninh kể lại bước tiến mới nhất cho anh em mình, Giang Dực dù không hiểu huyền cơ trong đó, nhưng vẫn cảm thấy bậc thầy yêu đương quả nhiên là danh bất hư truyền.
"Cho nên, bây giờ là có ý với nhau rồi? Đây chính là thời kỳ ái muội trong truyền thuyết đó sau?"
"Cũng không hẳn." Thẩm Du Ninh cong môi cười, "Còn chưa tới giai đoạn đó, Tiểu Nặc bây giờ có lẽ ít nhiều gì cũng có chút cảm giác, nhưng hẳn còn chưa nghĩ kỹ."
"Chưa nghĩ kỹ, vậy thì cậu nói cho cậu ấy đi.
Tôi quá hiểu chuyện này, thật ra là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, bây giờ chỉ cần một chuyện gì đó kích thích, một người chỉ điểm cho cậu ấy chút, là cậu ấy sẽ rõ ràng ngay."
"Ừm, tôi cũng đang tìm cơ hội," Thẩm Du Ninh bình tĩnh nói, "Nói trực tiếp với cậu ấy thì không ổn lắm, với tính cách của Đường Nặc thì vẫn nên lưu lại một đường lui mới tương đối tốt, có một số thứ không cần phải nói thẳng ra thì chúng ta vẫn có thể cảm nhận được thái độ của đối phương."
Giang Dực bị những lời của Thẩm Du Ninh khiến cho như lọt vào trong sương mù, chỉ biết gật đầu cổ vũ như cũ, hắn im lặng mấy giây nhưng vẫn không thể hiểu nổi, cuối cùng đành chuyển sang đề tài khác.
"Áo sơ mi này của cậu không tồi đó." Giang Dực đột nhiên nói.
"Cảm ơn," Thẩm Du Ninh đáp, "Tôi cũng cực kỳ thích."
???
Đây tuyệt đối không phải là phong cách nói chuyện thường ngày của anh, Giang Dực như đột nhiên hiểu ra cái gì, búng tay một cái, nháy mắt đầy ẩn ý, nói: "Tôi hiểu rồi, là vợ bé nhỏ tặng."
Thẩm Du Ninh không nói gì, chậm rãi nhâm nhi latte tự tay Đường Nặc pha, đôi mắt cong thành một vòng cung dịu dàng.
Nhìn hình ảnh này Giang Dực lập tức hiểu rõ Thẩm Du Ninh nói không cần phải nói thẳng ra là có ý gì.
Quả thật nếu đã yêu thật lòng thì chỉ cần đến một dấu mốc nào đó sẽ thành đôi, nếu hiện tại chưa phát hiện ra thì tương lai sẽ hiểu, đôi bên có tình với nhau, vậy vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Chạng vạng, nhóm người của phòng kỹ thuật đúng giờ có mặt ở nhà hàng đồ nướng, Dương Quỳnh vì phải đưa con tới lớp luyện thi nên không thể đi, nhân viên ngoài biên chế Nhiễm Vũ Đồng nhiệt tình xung phong nhận việc, đi thay cho chị Dương.
Ở đây đều là đàn ông, Trần Tuấn Hào đề nghị: "Có muốn uống rượu không?"
Hai mắt Triệu Tường sáng lên, tán thành, nói ăn thịt thì phải uống rượu.
Thẩm Du Ninh theo đám đông, lơ đãng nhìn điện thoại, thỉnh thoảng nhấn mở màn hình chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn nào.
Mọi người nhìn quen dáng vẻ này của anh, Nhiễm Vũ Đồng còn tốt bụng nhắc nhở Thẩm Du Ninh, "Anh, điện thoại sáng."
Thẩm Du Ninh nhìn xuống, bấm vào wechat.
Đường Nặc: [Hình ảnh]
Đường Nặc: [Em lấy được rồi! Dễ thương không?]
Là đồ chơi trong phần ăn trẻ em hôm qua mà cậu nói, ngón tay Thẩm Du Ninh chạm vào màn hình, nhanh chóng trả lời.
Thẩm Du Ninh: [Rất dễ thương, rất hợp với em.]
Thẩm Du Ninh: [Đang ở tiệm ăn sao?]
Đường Nặc đầu bên kia cũng trả lời rất nhanh.
Đường Nặc: [Không phải, em mua mang về, chuẩn bị xem chương trình giải trí.]
Thẩm Du Ninh trả lời theo bản năng: [Được, anh sẽ không về quá trễ.]
Chờ Đường Nặc nhắn lại cho anh một sticker còn nói anh cứ chơi vui vẻ, Thẩm Du Ninh mới thoát wechat, thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần nói chuyện với Đường Nặc xong anh đều có cảm giác này, trái tim như rơi xuống tận bụng, cả người được bao bọc bởi một lớp kem bơ ngọt ngào, từ đầu đến chân khoan khoái thoải mái.
Giờ phút này tâm tình của anh không thể nói tốt đẹp biết bao nhiêu, vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng vui vẻ.
Tâm trạng tốt nên không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, tửu lượng Thẩm Du Ninh không tồi vậy mà hôm nay uống đến mức có hơi choáng.
Nhưng anh làm gì cũng có chừng mực, tuyệt đối không uống say mèm, thấy mình uống đã nhiều rồi thì ngay lập tức dừng lại, bây giờ cũng gần đến 10 giờ, Thẩm Du Ninh tính tiền, về trước.
Người có gia đình quả nhiên khác hẳn.
Trên đường trở về anh đột nhiên nảy lên suy nghĩ như vậy.
Sau đó lại cười tự giễu mình, đúng là uống nhiều rồi.
Bây giờ Đường Nặc hẳn chưa ngủ, Thẩm Du Ninh sợ mùi rượu trên người làm cậu khó chịu, đứng ngoài cửa hong gió lạnh một hồi mới vào.
Lúc anh vào nhà Đường Nặc đang ở trong phòng bếp, Thẩm Du Ninh gọi một tiếng Tiểu Nặc, hỏi: "Đang làm bữa khuya hả?"
Đường Nặc nghe thấy giọng anh, vặn nhỏ lửa đi ra, đánh giá trên dưới Thẩm Du Ninh một vòng, khẳng định nói: "Anh uống rượu!"
"Ừm, uống một chút, mùi lắm