Vốn dĩ nói chỉ nằm một lát kết quả sáng hôm sau Đường Nặc vẫn thức dậy trên giường Thẩm Du Ninh.
Bên kia giường đã sớm trống không, sáng nay Thẩm Du Ninh nói phải đi gặp mặt khách hàng, phỏng chừng hiện tại đã ngồi trong công ty gõ bàn phím rồi.
Đường Nặc thoải mái duỗi eo, xoay người ôm lấy chăn bông.
A, thơm quá, đều là mùi của ca ca.
Đường Nặc dứt khoát nằm lên gối đầu Thẩm Du Ninh, giống như mèo con tham lam ngửi mùi hương lưu lại trong không khí, cảm thụ nhiệt độ Thẩm Du Ninh còn sót lại.
Mình có bạn trai nè, mình còn ngủ trên giường của bạn trai nữa nè.
Suy nghĩ này khiến Đường Nặc trở nên hưng phấn rất nhiều, còn mang theo chút ngại ngùng xấu hổ, cậu cười hì hì mấy tiếng, lại nhanh chóng trốn vào trong chăn bông.
Đường Nặc thích nằm ườn trên giường nhưng Thẩm Du Ninh không có nhà, cậu một mình cũng thấy chán, An An nhảy lên giường đòi cơm, Đường Nặc chụp lấy mông nó, đứng dậy xuống giường cho mèo ăn.
Hả, cái gì thế này?
Cậu dụi dụi mắt, đi dép lê, nhặt tấm card nhỏ cạnh đèn bàn lên.
"Bảo bối, anh đến công ty trước, dậy rồi thì đừng quên nhắn tin wechat cho anh.
Bữa sáng trong nồi, nhớ hâm nóng rồi lại ăn.
Trong tủ lạnh có chocolate đồng nghiệp mang từ Bỉ về, em nếm thử xem.
Anh cho An An ăn rồi, cẩn thận kẻo nó lại lừa em đòi ăn đấy.
Yêu em, hẹn gặp lại.
"
Đường Nặc ôm tấm card vào ngực, đè lên trái tim đang đập thình thịch của mình.
Không biết đối phương tìm đâu ra tấm card đẹp như vậy, bối cảnh là màu xanh của biển, một nửa thái dương lấp ló nơi chân trời, Đường Nặc nhìn vào vừa lúc mặt trời dâng lên khỏi mặt biển.
Cậu cẩn thận cất tấm card đi, nghĩ hay lại mua thêm một cái khung ảnh lồng vào đặt cạnh bức họa đầu giường.
Cậu vừa nghĩ vừa lật tấm card, mặt trái vậy mà còn có một hàng chữ.
"Dáng vẻ lúc ngủ của em thật đáng yêu, làm anh không kìm được, lần tới anh nhất định phải hôn trộm em.
"
Đường Nặc cảm giác mình đang bay vào phòng bếp, vừa hâm nóng bữa sáng vừa không nhịn được nhoẻn miệng cười, trước khi gửi tin nhắn cho Thẩm Du Ninh cậu còn dạo một vòng tìm biểu tượng cảm xúc.
Đường Nặc: [Em dậy rồi.
]
"Đường Nặc" đã thu hồi một tin nhắn.
Đường Nặc: [Em dậy rồi nè!]
Đường Nặc: mặt trời nhỏ.
jpg
Đường Nặc: [Lúc sáng An An đòi em ăn, dáng vẻ như còn chưa được ăn gì, quả nhiên là nó muốn lừa em.
]
Đường Nặc: [Lát nữa em sẽ đến tiệm, giữa trưa anh đến tìm em nhé.
]
Đường Nặc: [Em đang hâm đồ ăn.
]
Đường Nặc: mèo nhỏ ăn cơm.
gif
Đường Nặc như muốn trút bầu tâm sự, đem hết những điều nghĩ ra nhắn cho Thẩm Du Ninh, điện thoại Thẩm Du Ninh bên này tinh tinh không ngừng, vốn tưởng là tin nhắn nhóm chat công ty, sau khi phát hiện là của Đường Nặc vẻ mặt hạnh phúc lập tức hiện lên khuôn mặt đẹp trai kia, khiến cho khách hàng đối diện cũng không kìm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
Thẩm Du Ninh: [Được, anh đến tiệm tìm em.
]
Thẩm Du Ninh: [Đã nếm thử chocolate chưa?]
A, suýt chút nữa quên mất chocolate.
Đường Nặc mở tủ lạnh ra, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, ca ca không ăn đồ ngọt, chocolate nhất định là dành riêng cho mình, mà mang cho mình khi nào vậy nhỉ? Không phải là mấy ngày giận dỗi hôm trước chứ.
Có khi đúng là lúc đó thật, nếu không ca ca nhất định sẽ hỏi trước mình thích ăn cái gì, hu hu hu mình chọc ca ca giận, vậy mà ca ca còn nhớ mình thích ăn chocolate.
Đường Nặc vói tay vào trong tủ lạnh sờ soạng, thứ đầu tiên tìm thấy không phải là chocolate mà là một mảng cánh hoa mềm mại xõa tung.
Một bó hoa tiên ông màu tím được giấu trong tủ lạnh, mà chocolate được xem là nhân vật chính thì lót phía dưới, Đường Nặc cẩn thận cầm ra cánh tay hơi run