Sở Hân Luật từ trên xe bước xuống, chủ động tiến đến tay lái phụ, mở cửa xe, trong xe một người phụ nữ trẻ cao gầy, gợi cảm, xinh đẹp bước xuống.Mọi người đều biết họ, nhao nhao cúi đầu:“Thiếu gia, Trần tiểu thư.”Quý Tiểu Nhiễm cũng cúi đầu làm theo, nhìn vị Trần tiểu thư kia cô chợt nhớ tới vườn hoa lúc xế chiều hôm nay. Người hầu gái kia nói, đám hoa đó là của Trần tiểu thư, chẳng lẽ đây chính là cô Trần tiểu thư đó?Quý Tiểu Nhiễm khẽ nhìn trộm, Trần tiểu thư đó đang ôm cánh tay của Sở Hân Luật, một đôi tuấn nam mỹ nữ, nhìn rất đẹp mắt, tựa như trời sinh một cặp vậy.Mà lúc này, ánh mắt của Sở Hân Luật kia cũng đang nhìn về phía Trần tiểu thư, ánh mắt vô cùng dịu dàng, có chút mềm mại như mặt hồ trong veo, thật là ưu nhã, tuyệt mỹ.Mà Trần tiểu thư kia cũng mắc cỡ đến đỏ mặt, hơi hơi tựa đầu vào ngực người kia, đem toàn thân dựa vào anh ta, trông rất thân mật.Hóa ra trên đời này không có cái gọi là ác ma, nó chỉ phụ thuộc vào người mà anh ta đang đối mặt là ai mà thôi.Cô hầu gái lúc chiều tiến đến trước mặt Quý Tiểu Nhiễm, nói:“Trần tiểu thư đang ở đây, cô nhất định chết chắc. Tất cả đều do lỗi của cô, đừng làm liên lụy đến chúng tôi.”Quý Tiểu Nhiễm có chút bối rối, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất rõ ràng là cô tự mình làm hư đám hoa kia mà.Trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp không thể giải thích được, nhưng ngẫm lại kỹ một chút, mới vỡ lẽ. Hư thì cũng đã hư rồi, hồi hộp cũng không giải quyết được gì. Cho nên cô liền bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tâm lý.Sở Hân Luật nhìn qua chỗ cô, Quý Tiểu Nhiễm lập tức cúi đầu xuống.Cô cứ nghĩ Sở Hân Luật coi mình thành không khí đi, nhưng không ngờ, lúc anh nhìn đến chỗ cô, thì ánh mắt liền dừng lại.Trần tiểu thư kéo kéo anh, có vẻ nghi ngờ, hỏi:“Luật, anh sao vậy?”Sở Hân Luật không trả lời, ánh mắt vẫn để trên người Quý Tiểu Nhiễm.Cảm nhận được không khí quái dị trên đỉnh đầu, ngay lập tức da đầu Quý