Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên: “Cô muốn thành ý như thế nào?”Trần Nhược Y đưa tay chỉ xuống mặt đất, thông thả nói:“Quỳ xuống cho tôi, rồi từ từ xin lỗi tôi!”“Cái gì?” Sắc mặt Quý Tiểu Nhiễm càng trở nên nghiêm trọng, cô khẽ chau mày nói.“Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo cô quỳ xuống xin lỗi tôi!” Trần Nhược Y dùng sức chỉ tay xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ hung tợn.Quý Tiểu Nhiễm nắm chặt tay lại, trong mắt lộ ra lửa giận.Trần Nhược Y nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm đang chằm chằm nhìn mình thì vô cùng bất mãn, tức giận nói:“Thái độ của cô như vậy là sao? Nghe không hiểu hả? Có lỗ tai không vậy?”Bầu không khí dường như rơi vào bế tắc.Quý Tiểu Nhiễm sẽ không quỳ trước Trần Nhược Y. Cô vẫn cứ đứng đó, sống chết không quỳ, cũng không trả lời.Cô ta thấy Quý Tiểu Nhiễm không có phản ứng, trong lòng càng thêm tức giận:“Không chịu quỳ xuống thì mau cút xéo cho tôi!”Quý Tiểu Nhiễm nghe được hai chữ “cút xéo”, không những không nóng nảy, ngược lại còn lộ ra ý cười, thờ ơ cười lạnh.“Cô…” Trần Nhược Y sắp thét lên, nhưng vì e ngại còn có đám người hầu cùng Sở Hân Luật đang ở bên cạnh, cô ta không muốn phá hỏng hình tượng của mình.Sau đó, xoay người, tỏ vẻ đáng thương, im lặng nhìn Sở Hân Luật, nói:“Luật, anh xem xem, cô hầu này thật quá đáng!”Sở Hân Luật cũng không mở miệng, liếc qua Trần Nhược Y, liền xoay người rời đi, không định trả lời cô ta.Vừa thấy Sở Hân Luật chuẩn bị đi, Trần Nhược Y rất kinh ngạc, vội vàng đi theo:“Luật, anh sao vậy?”Sở Hân Luật có vẻ tức giận, bước chân chưa hề dừng lại, càng lúc càng tăng tốc.“Anh bị sao thế? Nói chuyện với em được không?” Trần Nhược Y nắm lấy cánh tay Sở Hân Luật, chuẩn bị khóc đến nơi.“Nhược Y, anh nghĩ rằng em là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, chẳng lẽ anh nhìn nhầm rồi sao?”m thanh Sở Hân Luật vô cùng bình tĩnh, trong mắt anh dường như mang theo tia sáng chiếu thẳng đến chỗ Trần Nhược Y.Trong nháy mắt, dường như cô ta ý thức được điều gì, liền vội nói:“Em biết em sai rồi. Chỉ là em quá tức giận… Những bông hoa kia… em thật sự rất thích… Em…”Cô