Quý Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng trong lòng cô lại đau đến mức gần như không thể thở được.Cuối cùng, cô mở miệng:“Tôi đã nhớ ra anh là ai rồi.”“Thật sao? Nhớ ra rồi ư?” Trong mắt anh ta lộ ra một sự ranh mãnh.Cô nói tiếp:“Chủ tịch HNE Group.”Quý Tiểu Nhiễm nhìn qua tờ tạp chí kinh tế tài chính, khó trách cô lại cảm thấy anh ta nhìn quen mắt đến vậy.“Chỉ vậy thôi sao?” Một tia sáng lóe lên trong mắt anh.“Hắc bạch hai đường, đều đắc tội phải nhân vật không tầm thường.”“Còn gì nữa không?”“Như thế còn chưa đủ sao?” Thanh âm của cô có chút tức giận.Chẳng lẽ tên này muốn cô mang hết công lao vĩ đại của anh ta ra để kể hay sao? Tự luyến vậy!“Xem ra, cô vĩnh viễn cũng không nhớ được trọng điểm.” Anh liếc mắt, đưa tay nắm lấy cằm cô.“Nếu anh cho rằng tôi không nhớ được trọng điểm, vậy mời anh cứ nói thẳng ra đi. Đừng có vòng vo!” Giọng nói của cô tràn đầy lửa giận, không chút kiên nhẫn.“Không đợi được rồi sao?” Anh cười xấu xa, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của cô.“Tại sao lại buộc tôi đến chỗ này? Nói cho tôi biết lý do đi. Tôi chắc chắn mình không bị mất trí nhớ, cho nên tôi khẳng định tôi không hề quen biết anh.”Quý Tiểu Nhiễm không ngốc. Cô nghe ra được những gì người đàn ông này vừa nói trước đó, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo hận ý.Như thể bọn họ đã quen nhau từ rất lâu.Đôi mắt Sở Hân Luật trầm xuống, bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, hung hăng nói:“Không biết cũng không sao, hiện tại biết cũng không muộn!”Vừa dứt lời, anh chộp lấy cô, lại lần nữa nhuộm đỏ đôi môi cô.Theo bản năng, Quý Tiểu Nhiễm chống đỡ, đẩy anh ra, cô kịch liệt phản kháng!Sự chống đối của cô đã khiến cho tâm trạng người kia thêm tồi tệ.“Quý Tiểu Nhiễm, đã là đồ chơi không có tư cách phản kháng!” Anh bóp lấy cổ tay cô, gắt gao nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu.Quý Tiểu Nhiễm nuốt nước bọt, cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh, dùng hết dũng khí nói: “Anh… anh vừa mới nói, chỉ có mình anh mới cứu được anh ấy,