Trần Tiểu Thiên thấy mưu kế đã thành mới buông lỏng tinh thần mà nhổ ô mai ra khỏi miệng.Thành chủ tiếc hận răn dạy nàng:- Trông coi kỹ cái miệng của con, chưa tới tháng thì không được phép lộ ra chuyện này.Trần Tiểu Thiên mang vẻ mặt giảo hoạt khi đã đạt được mục đích, nghe lời thành chủ nói thì chỉ lè lưỡi trêu bà mà không đáp.* * *Một lát sau trong đại sảnh của phủ Nguyệt Ly.Tang Kỳ phụng mệnh Thành chủ đến ban thưởng cho Hàn Thước, ông đứng ở vị trí cao nhất thông báo chỉ dụ của Thành chủ:- Theo từ dụ của Thành chủ, từ ngày thành hôn đến nay Thiếu quân Hàn Thước thành Huyền Hổ chăm chỉ hiền thục, tính tình ôn hòa thiện lương, có công nối dõi, đặc biệt ban thưởng một chuôi ngọc như ý, một chiếc quạt lông Khổng Tước, ba thất tơ lụa uyên ương vân sóng xanh biếc, một đôi bình lưu luy thanh hoa, một bộ áo Thúy Yên, hai cân trà xanh..Lời vừa nói ra thì đám người hầu cùng lúc bưng vật phẩm đến trước mặt Hàn Thước.Bạch Cập đứng bên cạnh Hàn Thước tủi thân nhắc nhở:- Thiếu quân, đều là màu xanh lá đấy ạ.Không cần Bạch Cập nói thì Hàn Thước cũng thấy được.
Lúc này vẻ mặt hắn u ám đến cực điểm, tựa như trong nháy mắt có thể kết thành tầng băng dày.Trần Tiểu Thiên thấy thế không nhịn được lén liếc nhìn Hàn Thước, khóe miệng khó giấu được nụ cười.Hàn Thước nghẹn họng không nói thành lời.Lúc này Bạch Cập nhìn thấy tựa như Hàn Thước sắp phát hỏa, mặt đã trách bệch liền vội vàng nhỏ giọng nhắc:- Thiếu quân..Hàn Thước hít một hơi thật sâu mới gắng gượng áp chế lửa giận trong lòng xuống.Tang Kỳ tiếp tục truyền lệnh:- Mũ phỉ thúy kim quan.Tùy tùng bưng một chiếc mũ đến trước mặt Hàn Thước, chất liệu Phỉ Thúy cao cấp khiến chiếc mũ ánh lên màu xanh lá rực rỡ.Hàn Thước vỗ mạnh mặt bàn, tức đến nỗi không kiềm được ho liên tục.Bạch Cập liền bước đến lấy thuốc đút vào miệng Hàn Thước, sau đó vừa giúp hắn vuốt trước ngực vừa gọi:- Thiếu quân bình tĩnh!Hàn Thước ôm ngực, giận dữ nhìn Trần Tiểu Thiên.
Nàng hất cằm lên, còn thuận tay sờ bụng mình.Tang Kỳ truyền lệnh xong liền bước đến trước mặt Hàn Thước, nhỏ giọng giải thích:- Thiếu quân có lẽ không biết, trong phong tục của Hoa Viên thì trưởng bối ban mũ xanh cho vãn bối biểu đạt ý nghĩa tán dương người tuân thủ phu đức nghiêm cẩn, hiền lương rộng lượng.Hàn Thước mang theo vẻ mặt ghét bỏ nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiên đang ngồi bên cạnh, đáp:- Ta cần phải cảm ơn Tam công chúa đã cho ta một chiếc nón xanh.Trần Tiểu Thiên cười xì một tiếng, cố ý trêu tức hắn:- Thiếu quân cần nghĩ thoáng chút, con không phải của huynh nhưng vợ là của huynh đấy.Nàng vừa dứt lời thì Hàn Thước phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên một cái.Tang Kỳ nghe ra xung đột trong câu chuyện liền cũng cười theo đồng thời từ tốn mở miệng nói:- Ta nghe nói, ở Huyền Hổ có phong tục, đàn ông có thể lấy tam thê tứ thiếp, thiếp thất sinh con sẽ được đưa đến chỗ chính thê nuôi dưỡng.
Còn ở Hoa Viên thì vai trò nam tử đổi thành nữ tử, không biết thiếu quân cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng không ạ?Hàn Thước bị hỏi khó trong phút chốc chưa thể đáp lại.Trần TIểu Thiên cắn hạt dưa, vừa bắt chéo chân, vừa chậm rãi đáp:- Ông và hắn không thể hiểu nhau đâu.Nói rồi Trần Tiểu Thiên lại quay đầu sang nhìn Hàn Thước bắt chước thở dài một hơi, nói:- Nói huynh đấy, con sinh ra đâu phải mang họ của huynh mà huynh giận cái gì chứ.Những lời này vừa được thốt ra, không để Hàn Thước phản ứng thì Bạch Cập đã kinh ngạc, khiếp sợ hỏi:- Con nối dõi ở Hoa Viên không mang họ cha à?Tùy tùng theo hầu đến đây ban thưởng, nghe được đều che miệng cười.Trần Tiểu Thiên nhìn hai chủ tớ Hàn Thước Bạch Cập như nhìn hai kẻ đần, vừa giơ ngón tay lên bấm vừa nói:- Điều mới mẻ đấy, ta tính toán cho ngươi xem.
Lấy ví dụ ta và thiếu quân nhà ngươi, bây giờ nhà chúng ta ở là của ai?Bạch Cập nhíu mày khó hiểu đáp:- Của công chúa ạ.Trần Tiểu Thiên tiếp tục hỏi:- Chi tiêu hàng ngày của chúng ta là ai bỏ tiền?Bạch Cập đáp:- Của công chúa ạ.Trần Tiểu Thiên lại chỉ nô bộc tùy tùng trong phòng và hỏi:- Những người hầu trong nhà là của ai đây?Bạch