Vẻ mặt Hàn Thước âm trầm, hơi ngừng một chút rồi xác nhận lại lần nữa:- Cô nương là?Lúc này Trần Thiên Thiên đã xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuấn mỹ của Hàn Thước, giọng nói mang theo chút lẳng lơ:- Trần Thiên Thiên, Tam công chúa thành Hoa Viên.Trong tích tắc Hàn Thước bỗng kinh hoàng:- Tam công chúa?Trần Thiên Thiên rất hài lòng nhìn biểu cảm sửng sốt của Hàn Thước, sau đó khẽ cười, hơi gật đầu.Hàn Thước nhíu mày, vẻ mặt biến hóa.Vậy mà lại là Trần Thiên Thiên.
Sao có thể là Trần Thiên Thiên được chứ.
Rốt cuộc chỗ nào xảy ra sai sót đây.Trong chớp mắt, Hàn Thước bỗng nghĩ ra cách giải quyết.Tiếp theo chỉ thấy sắc mặt Hàn Thước đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, tay ôm lấy ngực ngã về sau.
Mà thị vệ thiếp thân của hắn, Bạch Cập, ở sau lưng đã kịp thời lao đến đỡ hắn, động tác hơi khoa trương.- Thiếu quân, có phải ngài bị phát bệnh rồi hay không ạ.Bạch Cập vội lấy một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Thước, ở bên cạnh bức thiết lay người hắn:- Ngài nhìn ta một cái đi Thiếu quân.
Thiếu quân không sao chứ, ngài tỉnh lại đi..Sau khi uống thuốc tầm nửa khắc, Hàn Thước mới thong thả tỉnh lại.Trần Thiên Thiên đứng ở bên kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt thanh tú nhướn lên.
Nàng bước đến hỏi:- Ngươi bị sao thế?Hàn Thước gắng gượng vịn vào tay Bạch Cập để đứng lên, thở dài yếu ớt có vẻ xót xa:- Công chúa chưa biết, từ thuở nhỏ ta đã bị bệnh tim quấn lấy, đôi lúc sẽ phát bệnh, đại phu nói ta đến hai mươi tuổi sẽ buông tay nhắm mắt rời xa nhân gian.Nói đến đây Hàn Thước hơi ngừng lại, đôi mắt lấp lánh như sao cũng ảm đạm dần, tràn đầy đau xót.Bạch Cập đang đỡ Hàn Thước thấy thế cũng bước một bước lên van xin Trần Thiên Thiên:- Thiếu quân e là vô phúc hưởng ưu ái của ngài, kính xin Tam công chúa thu hồi mệnh lệnh vừa ban.
Liên hôn giữa hai nước mà xảy ra tai nạn chết người thật không hay..Nghe thấy Bạch Cập dứt lời, Hàn Thước cũng phối hợp lấy tay che ngực, ho lên hai tiếng.Trong nháy mắt đôi lông mày của Trần Thiên Thiên nhíu chặt lại, ngập ngừng một chút nói:- Sắp bệnh chết rồi à, nếu đã như vậy..Nói được một nửa đã chuyển ý:- Vậy còn không tranh thủ thời gian khi người còn sống mà đưa vào phủ của ta.Bạch Cập khiếp sợ, sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng khuyên:- Tam công chúa, có câu dưa xanh hái không ngọt, chuyện này..Trần Thiên Thiên chẳng thèm để ý chút nào, khoát tay mà đáp:- Ngọt hay không thì cứ ăn một miếng sẽ biết ngay.Nói xong lại nhìn về phía Hàn Thước tiếp lời:- Các ngươi đến Dịch Trạm chuẩn bị, ngày mai đón dâu.
Hôm nay là ngươi không may, ai bảo ngươi gặp phải ta chứ.Sau khi nói xong, Trần Thiên Thiên kéo ngựa hồi đầu mà rời đi.
Tử Nhuệ và đội thị vệ vội vàng chạy theo.Tuấn mã của Trần Thiên Thiên chạy nhanh như bay, kiêu ngạo như cũ, không chỉ khiến người buôn kẻ bán trên đường kinh hãi mà còn suýt đụng vào người già và trẻ con, không hề có chút lòng thương hại nào mà đi thẳng, sau lưng nàng tiếng trách mắng nổi lên không ngớt.Đám người rời đi, dân chúng xung quanh còn chỉ trỏ.Dân phụ giáp nói:- Sao lại cho phép hỗn thế ma vương Tam công chúa làm xằng thế này, mấy năm nay thành chủ chiều con hư rồi..
sau thành thiếu chủ thành Huyền Hổ sống thế nào đây.Dân phụ ất tiếp lời:- Ai nói không phải chứ, rõ ràng là ép hôn giữa đường mà.Dân phụ bính chêm câu:- Chậc, chậc, thảm..
nhìn thân thể thiếu quân yếu đuối thế này không biết chịu đựng nổi mấy ngày dưới tay tam công chúa.* * *Nửa canh giờ sau trong dịch quán, Bạch Cập báo cáo mọi chuyện về Trần Thiên Thiên cho Hàn Thước.Bạch Cập cẩn thận đứng bên cạnh Hàn Thước, cúi đầu nhỏ giọng nói:- Thiếu quân, kế hoạch bị thay đổi rồi ạ.
Theo lời đồn thì Trần Thiên Thiên là kẻ có tính tình bạo ngược, hoang dâm háo sắc, vô pháp vô thiên, không học hành bao nhiêu, còn mắc bệnh công chúa, đến nỗi lệnh cho toàn thành phải gọi nàng là Tam công chúa.Hàn Thước nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng:- Tam công chúa à, một cái thành không dung nổi cô ta nữa rồi.Hắn đến đây thì cũng đã có chuẩn bị trước, đức hạnh của Tam công chúa trong thành Hoa Viên này có gì mà hắn không biết.Nhưng cũng bởi vậy mà Hàn Thước mới cực kỳ tức giận.Bị kẻ ngu xuẩn không coi