Kết thúc trò cười này thì trời cũng ngả hoàng hôn.Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu lên cây anh đào và hai người Trần Tiểu Thiên, Bùi Hằng đứng cạnh đấy.Nàng ngượng ngùng cúi đầu tự miết ngón tay mình, không biết nên nói gì.Ngày đó viết kịch bản thì nhân vật Bùi Hằng là người nàng thích nhất, một người dịu dàng đẹp đẽ tựa ánh trăng.Hiện tại có thể gặp người thật khiến Trần Tiểu Thiên cảm thấy trái tim mềm mại của nàng đang rung động còn trong đầu thì loạn tưởng.Khác với vẻ ngượng ngùng của Trần Tiểu Thiên, Bùi Hằng mang dáng vẻ nghiêm túc, cả giận nói:- Ngày trước ta không thích cô, cũng bởi vì cô điêu ngoa tùy hứng, cố tình gây chuyện, không để tâm đến cảm nhận của người khác.
Nếu cô cố chối bỏ hôn ước giữa chúng ta, ép hôn thiếu quân Huyền Hổ bức người vào phủ thì cũng nên đối xử tử tế với hắn.
Không ngờ cô chứng nào tật nấy, chà đạp danh dự người khác dưới chân.Trần Tiểu Thiên nghe vậy thì thấy thật oan ức:- Không phải đâu..Bùi Hằng không đợi nghe hết lời của Trần Tiểu Thiên đã nói tiếp:- Hàn thiếu quân một người lẻ loi đơn độc ở rể Hoa VIên, không bạn bè không người thân, có thể thấy khủng hoảng biết bao tựa như đi trên tầng băng mỏng.
Cô..
thì quá ngạo mạn.
Ngay mai ta sẽ xin thành chủ, chính thức hủy bỏ hôn ước giữa hai người chúng ta, cô và Hàn thiếu quân..Bùi Hằng vừa quay đầu lại, bất ngờ thấy Trần Tiểu Thiên đang khóc.Thấy thế y liền bị chấn động trong lòng, không khỏi hỏi lại:- Cô khóc gì vậy?Trần Tiểu Thiên ôm lấy ngực nơi trái tim nhỏ bé của mình mà thương tâm đáp:- Ta cũng lẻ loi đơn độc một mình, không có bạn bè không có người thân, cha mẹ không bên cạnh, đến một người để nói chuyện cũng không có, mỗi bước đều hung hiểm phải dè dặt cẩn thận..
chỉ do ta muốn về nhà quá nên mới dùng đến hạ sách này..
ta rất thích huynh, huynh đừng mắng ta nữa, ta sẽ đau lòng..Bùi Hằng bối rối đáp:- Cô, cô nói gì vậy?Trần Tiểu Thiên bỗng tỉnh táo lại, vội vàng giải thích với Bùi Hằng:- Ta, ta nói là hôm nay ta vốn không muốn nhục nhã Hàn Thước..Bùi Hằng nhíu mày không hiểu hỏi:- Đưa đi so đấu với nhạc nhân Giáo phường ty mà không phải là lăng nhục à?Trần Tiểu Thiên biết mình đuối lý, chậm rãi cúi đầu xuống bày ra dáng vẻ nhận lỗi.- Thật xin lỗi.Bùi Hằng sửng sốt lần nữa, không khỏi kinh ngạc hỏi:- Cô nói gì cơ?Trần Tiểu Thiên vội vàng đáp:- Đều là lỗi của ta cả.- Cô..
nhận lỗi à? Sao cô lại có thể biết cúi đầu nhận lỗi được.Bùi Hằng khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi lại.Lúc này y bối rối trong lòng, không biết phải làm sao.Còn trong lòng Trần Tiểu Thiên áy náy, thở dài một hơi, qua một lúc lại nói tiếp:- Ta hiểu cảm nhận của Hàn Thước, vừa tỉnh giấc đã thấy mọi thứ biến đổi, mờ mịt không quen một ai xung quanh.
Nói chuyện với người khác cũng thấy mệt mỏi, đến ăn bữa cơm cũng lo lắng có người hại mình.- Cô..Bùi Hằng bỗng nghẹn lời.Dáng vẻ Trần Tiểu Thiên sợ hãi nói tiếp:- Sống lại một đời không cẩn thận sẽ hỏng bét, không chỉ không thể quay về nhà mà không khéo còn bị vạn tiễn xuyên tim.Trần Tiểu Thiên thở dài một tiếng, có cánh hoa theo gió vương trên đầu vai nàng.
Bùi Hằng thấy vẩy chỉ lên vai trái của nàng.
Nàng quay đầu cúi xuống nhìn lên cánh hoa mà gạt nó đi.Nhưng lúc này Trần Tiểu Thiên bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, vội nói:- Như vậy, ta đi thỉnh tội với Hàn Thước.Chuyện này phải ăn nói sao với Hàn Thước đây, với tính khí của hắn thì sau khi nàng về phủ khó tránh khỏi "máu tươi văng ba thước".Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Thiên thầm than thở buồn bã trong lòng.- Không may quá..Bùi Hằng không biết được những suy nghĩ trong lòng Trần Tiểu Thiên, ngay lúc này lại càng ngạc nhiên.Nàng vừa mới xoay người dời đi liền trở về bày ra dáng vẻ mê muội mà bất an dặn dò Bùi Hằng:- Ta biết huynh ghét ta của ngày trước.
Nhưng giờ ta không giống như xưa nữa rồi, huynh đừng thất vọng về ta được không?Bùi Hằng bất đắc dĩ đáp:- Được..Lúc này Trần Tiểu Thiên mới tươi cười yên tâm mà rời đi.Mà sau khi nàng đi, gã tùy tùng theo hầu Bùi Hằng hiếu kỳ đến bên cạnh y và hỏi:- Công tử, ngài vừa nói từ hôn, Tam công chúa liền buồn bã, khẩn trương như vậy,