* * *Dưới tường thành Hoa Viên nguy nga vang lên tiếng hô giết chóc rầm trời.Gần cửa thành Hoa Viên sót lại hơn mười tên lính cả người nhuốm máu đen đang liều chết chống cự binh sĩ thành Huyền Hổ, bán mạng hộ tống Trần Sở Sở và Tô Tử Anh rời thành, mà trên người mỗi người đều đầy vết thương.Trên cửa thành tung bay cờ xí của Huyền Hổ.Hàn Thước mặc áo giáp, sừng sững và thản nhiên đứng nhìn, nghiêm mặt xem tình cảnh dưới thành.Trần Sở Sở và Tô Tử Anh đã giết một đường ra đến ngoài thành, đang lên ngựa chạy trốn thì Trần Sở Sở ngẩng đầu nhìn lên tường thành, chỉ thấy Bạch Cập đang áp tải Tử Trúc ra bờ tường cao.
Thấy thế cô vội dừng lại quay người gọi:- Tử Trúc.Vừa hô, Trần Sở Sở vừa nhìn binh sĩ Hoa Viên và binh sĩ Huyền Hổ đang chém giết lẫn nhau bên cạnh.
Hàn Thước sắc bén nhìn Trần Sở Sở, trầm giọng nói:- Sở Sở, ở lại đi, sau khi ta kế nhiệm thành chủ, cô có thể làm thành chủ phu nhân của ta.- Thả Tử Trúc ra.Trần Sở Sở không nghĩ ngợi, vội quát lên.
Mà Tử Trúc bị trói nghe thấy vậy liền hô lớn:- Quận chúa đừng lo cho thuộc hạ, mau đi đi.Đúng lúc này Bạch Cập nhìn thấy tín hiệu từ ánh mắt của Hàn Thước liền đâm một nhát vào tim Tử Trúc.
Gương mặt Trần Sở Sở trắng bệch, mở to đôi mắt hoảng hốt gọi:- Tử Trúc.Một khắc này, Bạch Cập thẳng tay vứt Tử Trúc xuống tường thành, rơi ngay trước mặt Trần Sở Sở.Cô đau khổ nhắm mắt không đành lòng nhìn.
Một hồi sau Trần Sở Sở mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thước, nghiến răng căm hặn nói:- Ta nên sớm nghĩ đến thành Huyền Hổ giả dối đưa chàng đến Hoa Viên ở rể chỉ để lợi dụng ta lấy Long cốt chữa bệnh tim cho chàng.Hàn Thước nheo đôi mắt ánh lên nguy hiểm, nói bằng giọng lạnh lẽo:- Từ một khắc ta bước vào thành Hoa Viên thì ta đã chờ ngày hôm nay rôi, trận chiến này giữa ta và cô, cô nhận thua đi Trần Sở Sở.Nói xong Hàn Thước nhìn Trần Sở Sở ở đằng xa bằng đôi mắt thâm sâu vô cùng đáng sợ.Trần Sở Sở và Tô Tử Anh cũng đồng thời nhìn Hàn Thước.Xa xa có tiếng quân Huyền Hổ đột kích xông vào, một dải người hiện ra cùng thanh âm hành quân vọng lại to dần.Trần Sở Sở và Tô Tử Anh cả kinh, sững sờ một chỗ.
Binh sĩ thành Hoa Viên gần như bị diệt sạch chỉ còn vài người đang gắng gượng chống cự.
Dưới cổng thành thi thể chồng chất, máu chảy thành sông.Tô Tử Anh vội vàng kéo tay Trần Sở Sở, gấp gáp nói:- Nhị quận chúa, nếu ngài không đi thì không kịp nữa đâu.Vẻ mặt Trần Sở Sở tràn đầy bi thương nhưng lại nhiều hơn vài phần hận thù nhìn Hàn Thước:- Hàn Thước, ta chưa bao giờ nghi ngờ chàng, chàng lại nhẫn tâm như vậy.
Hôm nay là đêm thất tịch, chàng lại kích nổ đường phố nơi mẫu thân ta diễu xe, đốt khói báo động cử binh công thành, còn có Lâm Thất nữa, rốt cuộc bao nhiêu người đã mất mạng trên tay chàng.Hàn Thước cười lạnh mà đáp:- Không chỉ như vậy, muội muội Trần Thiên Thiên từ nhỏ được cô thương yêu cũng bị ta dùng một ly rượu độc tiễn đi Tây Thiên ngay trong ngày đại hôn.Trần Sở Sở ngạc nhiên sửng sốt trong chốc lát, sau đó trừng mắt, trong đôi mắt hằn lên các đường tơ máu đỏ tươi, không dám tin mà hỏi lại:- Thiên Thiên cũng do chàng giết? Không..Tô Tử Anh thấy tình thế nguy ngập nên nhân lúc Trần Sở Sở thất hồn lạc phách đã đánh cô ngất xỉu rồi kéo Trần Sở Sở lên ngựa mà chạy trốn.Vừa lúc đó thì trên bầu trời bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Trần Tiểu Thiên:- Không..* * *Phủ Nguyệt Ly.Trong phòng ngủ, Trần Tiểu Thiên đột nhiên ngột bật dậy trên giường, trán đẫm mồ hôi.Sau đó mới biết mọi thứ chỉ là mơ nên nàng thở dài một hơi.Trần Tiểu Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời lẩm bẩm:- Hàn Thước tàn nhẫn độc ác, tuy rằng giờ ta có thể tránh thoát được rượu độc và ám tiễn của hắn, nhưng ta còn phải kiên