Trần Tiểu Thiên thấy vậy thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó đôi mắt nàng đảo một vòng lại bắt đầu giả vờ giả vịt nói:- Thương thế của ta chưa khỏi.Lâm Thất vẫn đứng tại chỗ nhìn Trần Tiểu Thiên, trên mặt cô bày ra vẻ không hề tin lời của nàng.Thấy sắp bị lộ tẩy, nàng vội vàng ra đòn phủ đầu, nói một cách khoa trương với Lâm Thất:- Cô chớ có đắc ý, chờ khi ta khỏe rồi nhất định sẽ đấu cho cô tâm phục khẩu phục.Những lời này vừa được nói ra quả khiến Lâm Thất bị đánh lạc hướng, ánh mắt cô ra vẻ không vui mà nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, hừ lạnh rồi chế giễu:- Từ lúc nào mà cô trở nên mảnh mai thế hả, lâu như vậy còn chưa khỏi sao, ta thấy là cô sợ thua thì có.- Ta..
Ta sợ thua thì làm sao hả, dù sao cũng chưa đấu thì chưa coi là thua đâu.Trần Tiểu Thiên suy tư một lát thì nói thẳng.Lâm Thất hết cách với nàng, trên mặt của cô lại tăng thêm vài phần phẫn nộ.Thế nhưng trong nháy mắt Lâm Thất lại đột nhiên nhớ đến một màn đánh lén đắc thủ Trần Tiểu Thiên của mình.
Cả thành Hoa Viên này có ai không biết tuy Tam quận chúa Trần Thiên Thiên bất tài vô năng kiêu ngạo nhưng võ công lại cực kỳ cao cường, ít có người nào trong thành Hoa Viên bì được đấy.Nếu không nhiều năm như vậy dù Trần Thiên Thiên có là con gái ruột của thành chủ cũng sớm bị người đánh chết rồi.Nhưng tại tông học đường hôm đấy, Trần Thiên Thiên không tiếp nổi một chiêu hời hợt của cô, thậm chí cánh tay còn bị thương..Trần Tiểu Thiên hồ nháo một hồi coi như qua được một vòng, sau đó liền cẩn thận chạy đến khu nghỉ ngơi của bãi tập.Còn trong lòng Lâm Thất lúc này lại khiếp sợ không thôi mà trừng trừng nhìn bóng lưng dần khuất xa của Trần Tiểu Thiên, còn miệng thì lẩm bẩm:- Cô thế nào lại..
võ công của cô đâu rồi, lẽ nào Trần Thiên Thiên không còn võ công nữa à?Sau một hồi lâu bị chấn kinh, trong nội tâm Lâm Thất rất nhanh đã nảy ra một chủ ý.* * *Ngày hôm sau trong phòng nghị sự của phủ Thành chủ.Trời còn sáng sớm Trần Tiểu Thiên chưa tỉnh ngủ đã bị người của thành chủ phái đến gọi.Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của thành chủ trước mắt, nàng cố gắng xua tan cơn buồn ngủ mà mở to mắt nhìn bà rồi nói:- Mẫu thân, ngài cho gọi con ạ?Khuôn mặt của Thành chủ Hoa Viên còn rất trẻ trung hơn nữa dung mạo của bà lại đẹp hiếm thấy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của bà lại khó giấu nổi sự mệt mỏi và già nua.Thành chủ nhìn Trần Tiểu Thiên vô tâm vô phế không nhịn được lại thở dài một hơi, rồi nói:- Nghe nói gần đây con chăm chỉ hơn nhiều.Trần Tiểu Thiên vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc mà đáp:- Đương nhiên ạ, gần đây con vô cùng nghe lời, cẩn thận dè dặt sợ gây ra họa ạ.Thành chủ nghe Trần Tiểu Thiên nói vậy thì cười cưng chiều nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó lại quay sang nhìn Trần Sở Sở.Vẻ mặt Thành chủ đầy thâm trầm nhìn cô rồi hỏi:- Nghe nói gần đây trong phủ của con lại có thêm vài nhạc nhân.
Sao vậy, gần đây ham chơi hơn à?Nghe lời nói của Thành chủ khiến Trần Sở Sở sợ hãi.Bà vỗ bàn một cái, trách cứ nghiêm khắc:- Con còn nhớ rõ bản thân là một quận chúa không!Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của thành chủ, Trần Sở Sở lộ ra ủy khuất, cung kính nhỏ giọng mà đáp:- Mẫu thân dạy phải, con gái biết sai rồi ạ.Trần Tiểu Thiên đứng bên cạnh thấy bầu không khí trở nên bế tắc thì vội vàng đứng ra giải thích:- Mẫu thân, ngài hiểu lầm nhị tỷ rồi ạ, là Hàn Thước dẫn toàn bộ người sang chỗ Nhị tỷ, còn tỷ ấy không hề biết gì đâu ạ.Nghe lời nói của Trần Tiểu Thiên xong thì giọng điệu của Thành chủ nhu hòa hơn rất nhiều, bất đắc dĩ thở dài nói:- Ta biết tỷ muội các con trọng tình, con cũng không cần giải vây thay con bé.Nghe xong, Trần Sở Sở gắng nhịn oán giận và mất mát trong lòng.
Còn Trần Nguyên Nguyên ngồi trên xe lăn bên kia đã tựa như quen thuộc sự vô tâm với cô của thành chủ.
Nhìn thấy cảnh này mặt cô không hề có biểu cảm gì.Ngược lại Lâm Thất không nhịn được mà đi thẳng đến trước mặt