Thế nhưng Hàn Thước hoàn toàn không hay biết, hắn ôm lấy ngực mình, nghiến răng chậm rãi nói:- Còn muốn ta buông lỏng cảnh giác với nàng.
Cô gái âm hiểm xảo trá này tỏ ra thương nhớ ta thắm thiết, cứu người lúc nguy nan nhưng lại giấu ta mà bài mật tín để thiết kế bẫy hãm hại ta.Vừa nói xong, ống trúc trong tay cũng bị Hàn Thước vận nội lực mà bóp vỡ, từng mảnh rơi từ trong tay hắn xuống đất.Hàn Thước siết chặt lấy bình bạch ngọc đến nỗi gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay:- Rõ ràng nàng lừa ta!Đáy lòng Bạch Cập tràn đầy căm phẫn, đợi mãi không thấy Hàn Thước có động tĩnh gì bèn nhìn qua thì phát hiện mặt hắn đang trắng bệch, tay ôm lấy ngực mình mà không thốt nên lời.Hàn Thước ho hai tiếng rồi thở dỗ, một tay đập lên mặt bàn đỡ lấy cơ thể đang lung lay.Bạch Cập kinh hãi, vội vàng đưa tay đến đỡ lấy Hàn Thước, gấp gáp khuyên nhủ:- Thiếu quân, đại phu đã dặn dò ngài không được nổi giận ạ.Hàn Thước cắn răng gằn từng chữ:- Trần Thiên Thiên..
đồ tiện nhân.Vừa dứt lời thì đầu Hàn Thước gục xuống mặt bàn.
Bạch Cập bị dọa đến cứng đờ người, mặt mũi tái mét, nhưng y nhanh chóng lật người hắn lại rồi lấy thuốc ra.Vừa đúng lúc này thì Trần Tiểu Thiên lại hấp tấp đẩy cửa vào.Nàng lo lắng hô lên:- Thiếu quân, cứu ta.
Ta không thi đâu, ta không thể thi võ, không muốn bị chọn làm Thiếu thành chủ.Bạch Cập nghe vậy liền ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt phẫn hận trừng trừng nhìn Trần Tiểu Thiên.Mà Trần Tiểu Thiên lúc này mới phát hiện ra tình cảnh không đúng, đợi thấy rõ tình huống liền bị dọa sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người.- Hắn..
hắn sao vậy.
Đây là muốn ta cứu hắn à?Trần Tiểu Thiên run rẩy chỉ vào Hàn Thước mà hỏi.Bạch Cập nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận đáp:- Tam công chúa, thiếu quân nhà ta mà có chuyện gì.
Ta..Nhưng không đợi Bạch Cập nói hết thì Trần Tiểu Thiên cũng chẳng hề quan tâm y mà chạy đến thẳng tay đẩy Bạch Cập ra.Nàng quan sát Hàn Thước thấy hơi thở của hắn yếu ớt.
Ngay sau đó không nói nhiều mà bắt đầu bới quần áo Hàn Thước ra, mở rộng cổ áo lộ ra một lồng ngực trắng nõn.Lúc này Bạch Cập thấy vậy thì trừng to mắt nhìn, không dám tin mà chỉ Trần Tiểu Thiên nói:- Đồ cầm thú nhà cô.
Giờ là lúc nào rồi, mau buông thiếu quân nhà ta ra.Nói xong thì Bạch Cập liền muốn bước đến ngăn lại nhưng Tử Nhuệ bên cạnh nhanh nhẹn chặn ngang và ôm lấy y.Vẻ mặt của Trần Tiểu Thiên nghiêm nghị, nàng quả quyết ra lệnh:- Mở hết cửa sổ cho thông gió lấy không khí cho hắn.Tử Nhuệ thấy Bạch Cập không động đậy gì thì vội vàng giục:- Cậu còn thất thần làm gì nhanh đi mở cửa sổ mau.Bạch Cập hơi sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu ra ý định của Trần Tiểu Thiên, tranh thủ thời gian làm ngay.Trong lúc đó nàng nâng đầu Hàn Thước gối lên đùi mình, vừa vuốt ngực hắn cho thuận khí, vừa quay đầu sang nói với Bạch Cập:- Thuốc đâu.
Thuốc tim khẩn cấp hoặc để người ngậm mảnh nhân sâm, lấy thuốc cho hắn nhanh lên.Nàng nhớ Hàn Thước bị bệnh tim cũng giống như bệnh tim ở hiện đại.
Người mắc bệnh này nhất định mang theo thuốc bên người.Bạch Cập bị giọng điệu của Trần Tiểu Thiên dọa sợ nên cuống quít tìm thuốc, lấy ra một bình nhỏ màu xanh lá thì liền đổ viên thuốc to bên trong ra.Trần Tiểu Thiên thấy thế liền chán nản:- Người ngất thế này rồi, các người muốn hắn nghẹn chết à.Lúc trước quả thật nàng không phát hiện ra kỹ thuật chiết xuất thuốc của người cổ đại kém đến bực này.
Thật không hiểu bình thường Hàn Thước làm sao ăn hết viên thuốc to tướng thế kia.Trần Tiểu Thiên bất đắc dĩ không còn cách nào khác, đành ngậm thuốc vào miệng mình rồi nhai, sau đó liền cúi đầu mớm thuốc vào miệng Hàn Thước.Hàn Thước từ từ mở to đôi mắt thấy người trước mặt là Trần Tiểu Thiên khiến hắn giật mình trong chốc lát, sau đó mới hồi phục tinh thần liền đẩy Trần Tiểu Thiên ra.Hắn sửa sang lại quần áo, chậm rãi ngồi dậy trên giường.Nàng bị dọa một trận, hoảng sợ vỗ ngực nói:- Khiến ta sợ muốn chết, Hàn Thước không thể chết nhé, huynh mà chết thì ta phải làm sao bây giờ.Hàn Thước cười lạnh mà giễu cợt đáp:- Hàn mỗ chết rồi không phải hợp ý nàng quá à, công chúa cần gì hư tình giả ý.- Thiếu quân?Nàng buông hàn