Trần Tiểu Thiên liều mạng ôm lấy Hàn Thước, bất đắc dĩ phải cắn mạnh vào cổ hắn mà giục:- Đại ma vương, huynh mau tỉnh lại đi, ta sắp không bảo vệ nổi cho huynh rồi.Đám thị vệ lôi kéo Trần Tiểu Thiên ra, còn nàng thì không chịu buông tay cũng không chịu nhả răng.Nàng vừa ôm thật chặt vừa rít:- Không được, các người không được phép đụng vào hắn.Thành chủ nghiêm khắc ra lệnh:- Kéo nó ra.Một thị vệ dùng sức gỡ ngón tay của Trần Tiểu Thiên, một thị vệ khác lại giữ ngay lấy tay nàng khi vừa bị gỡ ra, hai bên giằng co qua lại, Trần Tiểu Thiên phải dùng toàn bộ sức lực để ôm lấy Hàn Thước, mà trong khi đó đám thị vệ dùng lực quá chớn khiến nàng đau đớn.Trần Tiểu Thiên kêu lên:- A!Thị vệ sợ hãi nhìn về phía thành chủ thì thấy sắc mặt của bà không thay đổi, bà chỉ ảm đạm ra lệnh:- Kéo ra.Thị vệ tuân lệnh tiếp tục dùng lực gỡ từng ngón tay của Trần Tiểu Thiên, nàng tiếp tục thét liên miệng, cuối cùng không trụ lại nổi sắp bị lôi đi.Nàng vừa bị kéo vừa hô to:- Mẫu thân, ngài không biết với con thì hắn quan trọng biết nhường nào.Hàn Thước cau mày, đầu vai hắn khẽ nhúc nhích rồi thản nhiên tỉnh lại.Trong tầm mắt mờ mịt, Hàn Thước thấy Trần Tiểu Thiên vừa khóc vừa ôm chặt lấy người hắn.Nàng cầu xin không ngừng:- Mẫu thân, ngài thả Hàn Thước đi mà, ngài không biết hắn quan trọng với con tới nhường nào đâu.Hai thị vệ định kéo Trần Tiểu Thiên ra còn nàng cứ như con bạch tuộc bám lấy người Hàn Thước, tay chân bị người gỡ ra đã đau đến đỏ bừng, ống tay áo cũng bị người ta xé rách.Tử Nhuệ ở một bên lo lắng kêu lên:- Công chúa.Thấy dáng vẻ thê thảm của Trần Tiểu Thiên, Tử Nhuệ định xông lên cứu nàng thì bị thị vệ giữ chặt một chỗ.Trần Tiểu Thiên quật cường che chở cho Hàn Thước, cực kỳ kiên cường thét vang:- Muốn gỡ xương thì các người gỡ của ta đi.Nhưng một khắc sau khi Trần Tiểu Thiên liếc mắt thấy con dao sáng loáng trong tay đại phu liền bị dọa sợ, ngay sau đó run rẩy hô:- Ta biết các người không dám.Đám thị vệ nghe vậy thì đều quay mặt nhìn thành chủ.Trần Tiểu Thiên khóc đến nỗi đôi mắt đỏ hoe cả mà nhìn thành chủ cầu xin:- Bằng không mẫu thân phạt con đi.Thành chủ thấy thế liền vung tay:- Kéo Thiên Thiên đến đây cho ta..- Mâu thân!Trần Tiểu Thiên liền bày ra dáng vẻ làm nũng đáng thương, nước mắt đầm đìa nhìn thành chủ mà ngắt lời:- Con biết ngài không nỡ mà!Nửa lời chưa nói bị thành chủ nuốt trở về.Sắc mặt Hàn Thước tái nhợt, hắn cười yếu ớt mà lắc đầu.Thành chủ trách cứ:- Con không biết xấu hổ à.Trần Tiểu Thiên không nghĩ ngợi gì liền đáp:- Không ạ.Nghe câu trả lời của nàng khiến thành chủ phút chốc nổi giận, thẳng tay phất một cái phân phó thị vệ:- Kéo nó ra đi.Trong mắt Hàn Thước tràn ngập nhu tình nhìn Trần Tiểu Thiên, bất đắc dĩ mở miệng khuyên:- Thiên Thiên, buông tay đi.Lúc này nàng mới phát hiện Hàn Thước đã tỉnh lại, trong lòng cực kỳ kinh hỷ, nước mắt nước mũi tung hoành nói:- Huynh tỉnh rồi, cuối cùng đại ma vương huynh cũng tỉnh.
Ta không buông đâu, buông ra thì bọn họ sẽ bắt nạt huynh.Trần Tiểu Thiên nói dứt lời ngẩng đầu nhìn Hàn Thước bằng đôi mắt ngập nước.Thế nhưng nàng thấy tất cả sự tình xảy ra trước mắt thì khẩn trương lắp bắp:- Xin lỗi, ta không ngờ trộm long cốt sẽ thành ra như vậy.
Ta chỉ nghĩ chữa khỏi bệnh tim cho huynh, không muốn huynh chịu phạt thay ta..Hàn Thước dùng cằm cọ lên đỉnh đầu của nàng, nở nụ cười rồi nói:- Nàng đè lên miệng vết thương của ta rồi.Trần Tiểu Thiên sửng sốt "A" lên một tiếng.
Hắn chậm rãi hít một hơi rồi lại nói tiếp:- Hơn nữa nàng cứ ôm ta như vậy, ta không tiện hành động.Trần Tiểu Thiên tựa như chưa hồi phục tinh thần chỉ a lên một tiếng.Hàn Thước đợi một hồi mới vừa cười vừa nói:- Nàng có muốn biết người được nàng chữa khỏi bệnh là ta đây sẽ có dáng vẻ như nào không?Trần Tiểu Thiên mở to đôi mắt, lần nữa thốt một tiếng "A" theo bản năng.Đang lúc nàng thất thần thì bị người ta kéo ra.Trần Tiểu Thiên thấy thế mới hồi phục tinh thần, tựa như đứng trước sinh ly tử biệt mà hô lên:- Hàn Thước, các người không được chạm vào hắn.Đại phu vừa định bước lại gần thì một tiếng "phanh" vang lên, Hàn Thước vận lực thoát khỏi dây thừng.Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, ngay cả