Trần Tiểu Thiên nghe xong thì sợ hãi.Bảo vệ cái cóc khô ấy, đến bản thân mình mà ta còn chưa bảo vệ được đây này.Vào đúng lúc này Trần Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.Ôi chao, nếu ta thuận theo nội dung cốt truyện thì sẽ uống rượu độc của Hàn Thước vào đêm động phòng mà nhận "cơm hộp" về trời.
Nếu như ta không tỉnh lại nữa thì có phải sẽ được quay về thế giới hiện thực không nhỉ.Nghĩ đến đây Trần Tiểu Thiên ngồi thẳng dậy, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.Tử Nhuệ không chú ý tới thay đổi của Trần Tiểu Thiên vẫn cứ nói đâu đâu như cũ:- Công chúa, đây là quy trình hôn lễ hôm nay, ngài nghe cẩn thận chút nhé.
Trước giờ ngài vẫn không thích lễ nghi phiền phức nhưng hôm nay khác biệt, từ ngày đại hôn năm đó của thành chủ thì đã hơn ba mươi năm thành Hoa Viên chúng ta không tổ chức lễ thành hôn tầm cỡ rồi.
Lần này liên kết quan hệ thông gia với thành Huyền Hổ thì càng cần tổ chức long trọng, đơn cử như xe hoa diễu phố cần an bài sáu mươi tư xe rước, có thể thấy được thành chủ sủng ái ngài biết bao nhiêu.Trần Tiểu Thiên càng nghe càng đau đầu không khỏi cắt ngang lời của Tử Nhuệ:- Dừng.Tử Nhuệ chớp mắt đã nín thinh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Trần Tiểu Thiên.Mà nàng thì đánh giá Tử Nhuệ từ trên xuống dưới rồi mới nói:- Cậu tên là Tử Nhuệ nhỉ.Tử Nhuệ sửng sốt nhìn Trần Tiểu Thiên một hồi mới khó hiểu gật đầu.Trần Tiểu Thiên nói:- Bởi vì ban đầu ta muốn kéo dài kịch bản mà tăng số từ nên mới viết cho cậu nhiều lời thoại đến thế.
Thật sự trước giờ cậu vẫn cứ lải nhải mãi thế này à.Tử Nhuệ khó hiểu nhìn Trần Tiểu Thiên mà hỏi:- Ý của công chúa là gì ạ?Nàng nghiêm mặt đáp:- Về sau mỗi câu chỉ cho phép cậu nói mười chữ và cần nói đúng trọng điểm.Tử Nhuệ như bị trúng sét ngay giữa trời quang, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm:- Công chúa..Nàng hừ nhẹ một tiếng ngắt lời y, thuận miệng đáp:- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Mười chữ thôi.Vì mỗi câu chỉ cho nói mười chữ nên Tử Nhuệ ỉu xìu giơ đầu ngón tay lên đếm từng chữ một:- Xe hoa diễu phố, đi cùng nhị quận chúa.Diễu phố ư, trong nháy mắt Trần Tiểu Thiên dâng lên dự cảm không hay, sau đó nàng vội vàng lắc đầu nói:- Cho miễn xe hoa diễu phố.Ai biết được tên ma đầu Hàn Thước kia có thể bắn nàng vạn tiễn xuyên tim hay không chứ.Nếu nàng không chết theo nội dung nguyên tác thì lỡ xảy ra sai sót gì thì nàng phải làm sao bây giờ.
Quan trọng nhất vẫn là động phòng.Tử Nhuệ bấm đầu ngón tay đáp:- Chưa từng có tiền lệ.Trần Tiểu Thiên cười hắc hắc mang theo vẻ mặt hèn mọn nói:- Cậu không hiểu.
Thành thân của ta và Hàn Thước thì quan trọng nhất phải là nhanh đi uống chén rượu giao bôi.
Như vậy ngoài trừ động phòng ra thì miễn hết các nghi thức còn lại.Tử Nhuệ run lên sợ hãi nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:- Vậy phải ăn nói thế nào với thành chủ và nhị quận chúa đây ạ?Trần Tiểu Thiên từ tốn nâng tay vuốt cằm suy nghĩ một lúc mới nói:- Chuyện này không dễ nói, cậu cứ bảo rằng ta nóng lòng muốn cùng Hàn thiếu quân động phòng.Trần Thiên Thiên trước vốn là kẻ hoang dâm vô độ, dùng lý do như thế thì không dễ bị bắt bẻ nữa.Nói xong thì Trần Tiểu Thiên nhấc chân đi ra ngoài, Tử Nhuệ vội vàng chạy theo.* * *Trong viện chính của phủ Tinh Tử.Trần Sở Sở mặc một thân hoa phục đứng trước tấm bình phong sáu cánh vân mây hoa văn phức tạp để đám thị nữ ở bên cạnh giúp cô chỉnh trang y phục trên người.
Lúc này có một thị vệ giống như đang bẩm báo tin tức mới biết được cho Trần Sở Sở.Nghe thấy hành động điên rồ của Trần Thiên Thiên khiến Trần Sở Sở nhíu mày không vui hỏi:- Miễn xe hoa diễu phố à?Tử Trúc vội bước lên một bước đáp lời:- Hồi bẩm nhị quận chúa, chuyện là..
tin tức của dịch trạm truyền ra, Hàn Thiếu quân vội vàng cùng Tam công chúa động phòng.Nói đến đây Tử Trúc không nhịn được che miệng cười sau đó mới tiếp lời:- Mọi người bàn tán rằng Tam công chúa yêu thích mỹ sắc gấp đến độ khó nhịn nổi.Trần Sở Sở vừa nghe thì mặt cô nghiêm lại, thấp giọng khiển trách:- Tử Trúc, Thiên Thiên là em gái của ta, không được ngôn luận bừa bãi.Tử Trúc thấy Trần Sở