Chương Từ thấy người đi xuống là Tần Dữ Hào thì trong lòng lập tức hiện lên ý nghĩ, lần này xong rồi!
Chương Từ đứng bật dậy, cao giọng nói, “Anh bắt nó đi rồi phải không?”
Tần Dữ Hào bình thản đi qua, ngồi xuống sô pha, đối diện với hai người bọn họ.
“Anh Chương tới đây tìm Kha? Thật ngại quá, bây giờ em ấy không có ở đây.”
Anh liếc nhìn hai người, uống một ngụm trà, “Em ấy sống ở đây rất tốt, có lẽ sẽ không theo anh về được rồi.”
“Anh…” Chương Từ bị nghẹn một bụng tức, chỉ tay về phía Tần Dữ Hào, nói: “Chuyện mật báo kia đã chứng minh không có liên quan tới em trai của tôi rồi, anh còn truy sát nó, rốt cuộc anh có ý gì đây?”
“Có liên quan hay không chúng ta đều biết rõ, anh đừng nói chuyện vũ nhục trí tuệ của tôi như vậy.”
“Anh dám nói tôi ngu? Anh…”
Chương Từ hùng hổ muốn xông tới, lập tức đã bị Lý Tình Tình ngăn lại, cô quay sang nhìn Tần Dữ Hào, nói: “Anh Tần, dù thế nào đi nữa, anh là một quân nhân, lại đi bắt giữ người trái phép như vậy, chúng tôi có thể khởi tố anh đó.”
Tần Dữ Hào cười như không cười nhìn cô, “Vậy thì thế nào?”
“Anh… Tôi biết chuyện con trai anh bị bắt cóc có liên quan tới cậu ấy, dù sao anh cũng tìm được con trai của mình rồi, anh có thể nể tình hai nhà Tần Chương có giao tình nhiều năm, tha cho cậu ấy một lần được không? Chúng tôi bảo đảm, cậu ấy sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tần Dữ Hào bắt chéo chân, nói tiếp: “Tôi không có bắt em ấy, chúng tôi đang tìm hiểu nhau, cả hai đều tự nguyện.”
Hai người nghe câu này xong đều đồng loạt sửng người, Chương Từ chớp chớp mắt, lắp bắp nói: “Anh đùa chúng tôi à, có ai mà không biết lúc trước nó theo đuổi anh, theo đuổi tới mức trở mặt thành thù chứ? Nếu anh đồng ý quen nó thì đã đồng ý từ lâu rồi, còn đợi tới hôm nay sao?”
“Tần Dữ Hào, tôi lặp lại một lần nữa, anh mau đưa em trai của tôi ra đây.”
Tần Dữ Hào đứng lên, đút một tay vào túi quần, mặt không đổi sắc, nói: “Tôi đã nói tôi không bắt em ấy, nếu em ấy muốn đi tôi cũng không cản, chúng tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cổ họng của anh đã nghẹn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa.
Chương Sở Kha sợ bị kẹt xe không về kịp, sẽ để anh bị đói bụng, vì vậy bảo tài xế tìm đường tắt chạy đi, cho nên hôm nay cậu đón con về sớm hơn ngày thường mười phút, đúng lúc nghe hết cuộc nói chuyện của ba người.
Thật không ngờ anh lại là Tần Dữ Hào mà bấy lâu nay cậu luôn trốn tránh, tại sao lại lừa mình chứ, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy mình phải đau khổ đến chết hay sao?
Hơn nữa, lúc nãy cô gái kia nói con trai anh bị bắt cóc có liên quan tới mình, không lẽ… Lại liếc nhìn xuống Thiên Bảo, bây giờ cậu mới thấy đứa nhỏ không giống cậu một chút nào, trái lại rất giống Tần Dữ Hào, y hệt như bản sao thu nhỏ của anh vậy.
Đúng vậy, tại sao lúc đó mình không phát hiện ra chứ? Chương Sở Kha còn trẻ như vậy, sao lại có đứa con gần năm tuổi được, hơn nữa đứa nhỏ này lại không hề xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ.
Thảo nào khi mới tới, Thiên Bảo tỏ ra rất cảnh giác với mình, nhưng khi gặp anh lại thân thiết với anh như vậy, hóa ra, anh mới chính là cha ruột của bé, còn mình chính là kẻ độc ác bắt cóc trẻ em.
Tại sao lại như vậy? Cả bầu trời dường như sụp đổ trước mắt cậu, cậu tưởng mình đã có mọi thứ, thật không ngờ vốn dĩ cậu chẳng có gì cả, tất cả chỉ là một trò đùa, chỉ là sự trả thù tàn nhẫn của anh mà thôi…
Nước mắt, cứ như vậy rơi xuống, cậu đau đớn nhìn anh, trong mắt đều là sự ngỡ ngàng và hụt hẫng.
Tần Dữ Hào thấy cậu đứng đó liền biết có chuyện lớn rồi, vì vậy vội vàng đi qua, muốn giữ cậu lại để giải thích.
Nhưng khi anh vừa mới bước lên, cậu đã buông tay Thiên Bảo ra, chạy thẳng ra cổng chính. Lúc anh đuổi theo ra thì đã không thấy người.
Sao lại nhanh như vậy? Rõ ràng cậu chỉ mới chạy ra thôi mà. Đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh bắt máy lên nghe.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, giọng điệu gấp gáp nói: “Boss, lúc nãy tôi nhìn thấy cậu Chương bị một nhóm người lạ mặt kéo lên xe rồi, bây giờ tôi đang đuổi theo sau xe của bọn họ.”
Bắt cóc? Mẹ nó, dám bắt người của anh ngay trước nhà anh, chán sống rồi!
“Cậu bám sát vào, không được để mất dấu, ghi nhớ bảng số xe, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ.” Đầu dây bên kia tắt máy.
Tần Dữ Hào nhanh chóng chạy đi lấy xe lao nhanh ra ngoài.
Chương Từ và Lý Tình Tình ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là Lý Tình Tình phục hồi tinh thần lại trước, đập lên vai Chương Từ gấp gáp nói: “Mau lên xe đuổi theo, còn đứng đó làm gì?”
Chương Từ vẫn đang trong trạng thái ngẩn người, vô thức hỏi cô: “Đi đâu?”
Lý Tình Tình muốn bất tỉnh, trợn mắt nói: “Đuổi theo anh ta, em trai của cậu bị người ta bắt đi rồi, nhanh lên nhanh lên.”
Lúc này, Chương Từ mới nhanh chân đi lấy xe.
Ngồi trong xe, lái theo
được một hồi, Chương Từ mới ngơ ngác quay sang nhìn cô hỏi: “Sao cậu biết nó bị bắt cóc?”
Lý Tình Tình liếc mắt nhìn anh một cái, tên ngốc này, thật là ngốc hết chỗ nói, “Cậu không thấy em trai của cậu vừa ra khỏi cổng thì lập tức biến mất sao? Hơn nữa Tần Dữ Hào gấp gáp chạy đi như vậy, tất nhiên là đuổi theo người ta rồi, cậu động não chút đi.”
“Oh.” Chương Từ không hỏi nữa, chuyên tâm bám theo phía sau xe của Tần Dữ Hào, nhưng bị dẫn qua mấy con phố, rốt cuộc cũng để lạc mất dấu vết của người ta rồi.
Bên này, Tần Dữ Hào dựa theo định vị trong điện thoại lần theo tìm người, đi được một lúc thì điện thoại của anh lại vang lên lần nữa.
“Boss, tôi bị phát hiện, bọn chúng đã cắt đuôi tôi, bây giờ tôi hoàn toàn mất dấu vết của bọn chúng rồi.”
Chết tiệt!
Anh đấm mạnh vào vô lăng, tiếp tục lái xe theo hướng di chuyển trên định vị.
Đột nhiên, anh thấy chấm đỏ không di chuyển nữa, dừng lại ở một chỗ.
Anh đạp ga chạy nhanh tới đó thì phát hiện điện thoại của cậu đang nằm ở trong một cái thùng rác.
Anh đã hoàn toàn để lạc mất cậu.
Ở trên xe, Lâm Nhã Dung niết niết con dao lên mặt Chương Sở Kha đã bất tỉnh nhân sự, khóe miệng cong lên một nụ cười dữ tợn.
Lâm Tân Du ngồi lái xe ở phía trước, đột nhiên lên tiếng, “Chị, bên kia báo lại Tần Dữ Hào đang đi theo hướng chạy xe của chúng ta, anh ta có tình báo sao?”
Lâm Nhã Dung dừng động tác tay lại, quay đầu liếc nhìn Lâm Tân Du một cái, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm Chương Sở Kha.
Như nghĩ tới điều gì đó, cô ta đưa tay vào túi quần của cậu, móc điện thoại ra kiểm tra, một lát sau lại bật cười thành tiếng, “Hừ, quả nhiên trong di động của cậu ta có cài định vị.”
Lâm Nhã Dung cầm di động lên, mở cửa sổ xe ra, tùy tiện ném vào một cái thùng rác ở ven đường, “Bingo!”
Cô ta nhàn nhã ngồi lại vị trí cũ, khẽ than thở một tiếng, “Ai nha, chị còn tưởng rằng cậu ta tài giỏi thế nào mới chiếm được trái tim của anh ấy, thật không ngờ chẳng qua chỉ là một vật làm ấm giường đáng thương mà thôi.”
Lâm Tân Du như có điều suy nghĩ, mở miệng nói: “Chị, có khi nào anh ta lợi dụng cậu ta để moi ra tin tức của chúng ta hay không? Dù sao cậu ta cũng đã ở chỗ chúng ta một thời gian, có khi đã biết được bí mật nào đó của chúng ta rồi cũng nên.”
Lâm Nhã Dung nhướng mày, cười như không cười liếc nhìn Chương Sở Kha, “Có thể, nhưng em yên tâm, cậu ta sẽ không thể mở miệng nói ra cái gì được nữa đâu.”
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vốn dĩ lần này chị muốn bắt luôn cả Thiên Bảo, em biết đó, con trai nên gần gũi với mẹ nhiều hơn.”
Lâm Tân Du nhìn lên gương chiếu hậu, thấy nụ cười của chị mình lại cảm thấy có chút đáng sợ, “Lần trước chúng ta bắt Thiên Bảo đi, suýt nữa đã làm thằng bé mất mạng, chị…”
Cô ta mỉm cười nói rất nhẹ nhàng, “Cuối cùng thằng bé cũng có bị gì đâu, hai… Thật đáng tiếc, nếu lần đó thành công, không những chúng ta có thể uy hiếp Tần Dữ Hào tha cho chuyến hàng qua biên cảnh của chúng ta, nói không chừng còn có thể khiến anh ta giúp chúng ta một tay nữa. Tất cả là tại tên hồ ly tinh này, thật đáng chết!”
“Vốn dĩ chị muốn dùng tên nhóc này uy hiếp anh ta, nhưng xem ra không cần rồi.”
Lâm Tân Du hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Cô ta cười lạnh, “Nếu không dùng để uy hiếp được thì bán đi, hồ ly tinh thì chỉ xứng đáng trong ổ chứa mà thôi.”
“Nhưng dù gì cậu ta cũng là cháu nội của Chương lão đại tướng quân, chúng ta làm vậy có được không?” Lâm Tân Du có chút e ngại thân phận của cậu, chị của gã đã gần như mất bình tĩnh, gã ta phải thận trọng đi từng bước một mới được.
“Sợ cái gì chứ, cũng chỉ là một ông lão sắp xuống lỗ mà thôi, Chương gia từ lâu đã không còn quyền hạn trong giới chính trị rồi, bây giờ nhà bọn họ chỉ là thương nhân bình thường, có thể làm gì được chúng ta chứ!”
Hừ, Hào là của cô ta, kẻ nào dám chen chân đều sẽ phải chết!