Tâm cuồng
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: HÈ | Beta: Andrew Pastel
Săn quỷ
06.
Con người là nơi chứa đựng những bí mật, mà một khi được mở khóa, những bí mật vô tận sẽ tuôn ra.
Sau một ngày ròng điều tra các mối quan hệ cá nhân của Lưu Trường Phủ cho đến tận đêm khuya, hình ảnh của Lưu Trường Phủ đã dần thay đổi từ một cái tên đơn thuần thành những hình ảnh sống động.
So với đa số đàn ông ở độ tuổi 60 ở thành phố Đông Nghiệp, quan hệ xã hội của Lưu Trường Phủ phức tạp hơn.
Hơn 20 năm về trước, ông ta đã từ bỏ công việc ở trường tiểu học trong thị trấn, sau đó cũng không có một công việc cố định, mà thay vào đó là vẽ tranh, viết chữ cho các ông chủ từ mọi tầng lớp, hay đánh giá tính xác thực của các bức thư pháp, hội họa, rồi kiếm những khoản tiền hoa hồng nho nhỏ từ đó. Ở thời điểm đó, ông ta đã được xem là " người tiên phong" rồi. Lúc đó, Khang Ngọc là giáo viên cấp ba, dù tiền lương không nhiều, nhưng cũng được mọi người kính trọng. Hai vợ chồng cùng nhau nuôi nấng một đứa con, cuộc sống cũng rất thoải mái và ý nghĩa.
Nhà cửa La gia cũng không phải là đẹp đẽ gì, bình thường quần áo của La Tường Phủ cũng là loại rẻ tiền, mỗi khi đến hè thường mặc những loại áo thun giá mấy chục đồng cùng với một cái quần tây đã giặt đến bạc màu, chân đi một đôi giày da nhăn nheo, dính đầy bụi, nhưng thực tế, điều kiện kinh tế của La gia không tệ như vậy. Vài năm trước, con trai độc nhất của nhà họ La là La Tiểu Long đi nơi khác khởi nghiệp, La Tường Phủ đã thẳng tay hỗ trợ đến hai triệu tệ cho con trai mình.
Hai triệu tệ cũng không phải con số nhỏ, ngay cả một gia đình bình thường cũng khó mà gom góp đủ số tiền này.
Mà sau khi chi ra khoản tiền này, cuộc sống của nhà họ La cũng không bị ảnh hưởng. Sau đó, La Tường Phủ yêu thích nhiếp ảnh, cũng đã sắm không ít máy ảnh đắt tiền và các nhiều loại ống kính.
Ban đầu, La Tường Phủ chủ yếu chụp phong cảnh, thường được đăng trên báo hội người cao tuổi. Thành phố Đông Nghiệp chỗ nào ông ta cũng từng đi chụp. Từ khoảng hai năm trước, ông ta ngừng chụp phong cảnh mà quay sang chụp chân dung, trong thành phố tìm chỗ nào cũng có thể kiếm được những người yêu thích loại hình này, chủ yếu là phụ nữ xinh đẹp có đôi chân dài, thỉnh thoảng thì chụp vài đứa bé gái đáng yêu.
Ở hội thư pháp và hội mỹ thuật thành phố, danh tiếng của La Tường Phủ không được tốt cho lắm.
Người Trung Quốc khá xem trọng câu "Chết là hết". Nếu một người chết đi, miễn là không phạm phải tội ác tày trời, thì tiếng xấu khi còn sống sẽ gần như biến mất. Nhưng câu này thì lại không đúng lắm trong trường hợp của La Tường Phủ.
"Ông La này, trình độ thì không đến đâu, chỉ quan tâm làm sao kiếm được nhiều tiền thôi." Nói như vậy là đã nói giảm nói tránh lắm rồi.
"La Tường Phủ chỉ sử dụng danh nghĩa của hiệp hội chúng tôi để tự đánh bóng bản thân thôi. Hắn ta lừa đảo những ông chủ không có nhiều hiểu biết, quay về lại giả vờ cao thượng và tài trí hơn người. Anh nói xem, ở ngoài giả vờ chưa đủ, về hiệp hội còn tiếp tục giả vờ cho ai xem? Ai mà chẳng biết tính cách của ông ta? Giả vờ trong sạch cho ai coi? Tiền do La Tường Phủ kiếm chẳng khác nào tiền bẩn?" Còn đây là cách nói không nể nang gì.
Doãn Khánh Đống, phó chủ tịch hiệp hội, là một trong số những người bạn của La Tường Phủ. Trong số ít người được La Tường Phủ mời tới làm khách hồi tháng trước, còn có Doãn Khánh Tống.
"Ông La chết rồi? Bị sát hại?" Sau khi nghe tin La Tường Phủ bị giết hại, sắc mặt Doãn Khánh Tống phút chốc tái đi, đầu tiên là bất ngờ, sau đó ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, có vẻ như không thể tin, "Đã bắt được hung thủ chưa?"
Minh Thứ nhìn thẳng vào mắt ông ta, ước chừng khoảng 20 giây, "Chúng tôi chưa tìm được manh mối nào về kẻ giết người, nên mới đến hiệp hội để tìm hiểu thêm về tình hình của nạn nhân."
Trán ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cặp lông mày mỏng nhíu chặt, lầm bầm nói: "Ai có khả năng giết ông La đây?"
Minh Thứ đã tiếp xúc với vô số người có liên quan đến nạn nhân. Vì vậy khi quan sát kỹ Doãn Khánh Tống, cậu chỉ như cậu quan sát một mô hình mà không có cảm xúc gì khác.
Khi một người bị giết, bạn bè của anh ta chắc chắn sẽ bị sốc. Sau có sốc, tất nhiên sẽ cảm thấy rất đau buồn. Sau tất cả, người chết thì không thể hồi sinh, dù là chết bình thường hay bất thường thì cũng sẽ mang lại nỗi đau cho người thân và bạn bè. Tuy nhiên, không giống như cái chết bình thường, giết người chắc chắn gây ra một mức độ hoảng loạn nhất định, nhưng hoảng loạn đến mấy cũng không vượt qua được đau thương.
Đối với Doãn Khánh Tống, điều này hoàn toàn ngược lại, ông ta là bạn của La Tường Phủ, vậy mà sau khi nghe tin chỉ thấy sợ hãi và hoảng loạn, không thấy một chút thương xót nào, dù có cũng hời hợt như không.
Cho nên, liệu Doãn Khánh Tống có thực sự là bạn bè với La Tường phủ hay không, vẫn còn phải đặt nghi vấn.
Minh Thứ không thể không nghĩ đến Khang Ngọc. Sau khi biết chồng mình bị giết, phản ứng của Khang Ngọc cũng rất bất thường, như thể La Tường Phủ không phải người chồng cùng chung sống sớm tối với cô, mà chỉ như con chó con mèo lâu lâu nhìn thấy một hai lần ở đầu ngõ.
Vợ như vậy, mà bạn bè cũng như thế, có vẻ như cái chết của La Tường Phủ chỉ " nhẹ tựa lông hồng".
"Thật đáng tiếc." Doãn Khánh Tống cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trong lời nói lại chẳng có tí chân thành nào. "Ông La là một người rất tài năng, sự ra đi của anh ấy là một mất mát lớn cho hiệp hội của chúng tôi."
Đây chắc chắn là một lời giả tạo. Minh Thứ hỏi thẳng: "La Tường Phủ có mâu thuẫn nghiêm trọng với ai ở hiệp hội không?"
Không ngờ cậu cảnh sát trẻ này lại thẳng thừng như vậy, Doãn Khánh Tống đứng hình một lúc, " Ông La... Ông La mấy năm gần đây không đến hiệp hội được bao nhiêu lần. Mọi người cũng ít tiếp xúc với ông ta, đôi khi có thể có mâu thuẫn nhỏ, nhưng nghiêm trọng thì có lẽ không có."
"Không thường xuyên đến hiệp hội, ý nói ông ta bận kiếm tiền bên ngoài?"
"Chuyện này..."
Minh Thứ nghiêm giọng, "Cái chết của La Tường Phủ có liên quan đến một vụ giết người, Chủ tịch Doãn, xin hãy hợp tác điều tra với chúng tôi."
Quanh năm chìm đắm trong không gian nghệ thuật, Doãn Khánh Tống thoạt nhìn có nét giống mấy vị tiên nhân đạo sĩ, hay còn giống mấy hiệp sĩ cầm kiếm cưỡi ngựa. Nhưng dáng vẻ thần tiên này giống như một lớp quần áo mỏng, chỉ cần kéo nhẹ một cái, nó sẽ rớt xuống.
Mất đi vẻ ấy, Doãn Khánh Tống không còn giống một hiệp sĩ nữa, mà giống như một kẻ lừa đảo, "Tôi hứa sẽ nói sự thật. Hầu hết các thành viên trong hiệp hội không coi ông La ra gì."
Minh Thứ nói: "Vì ông ta lấy danh nghĩa hiệp hội để quảng cáo cho bản thân à?"
"Đó lại là chuyện khác." Doãn Khánh Tống nói: "Mọi người coi thường ông ta vì ông ta 'tục'. "
Đối với người bình thường, từ "tục" này có thể dùng để ca ngợi hoặc châm biếm, nhưng trong lĩnh vực thư pháp hay hội họa, nếu một người hay một tác phẩm được đánh giá là 'tục' thì tương đương với một trò đùa rẻ tiền.
Minh Thứ gật đầu, "Tiếp tục."
"Ông La thực sự không vẽ được bức tranh nào, mà viết chữ cũng vậy. Trước kia lúc còn đi dạy, ông ta cũng chỉ từng vẽ bảng lớp. Tất nhiên, so với nhiều thầy cô và học sinh thì có thể coi là 'văn hay chữ đẹp', nhưng ở chỗ chúng tôi, nói thật của ông ta đến cái cửa còn đừng hòng bước vào. Bằng cái thực lực ấy, có thể nói ông ta không thể nào gia nhập được hội. Nhưng năm đó, hiệp hội của chúng tôi vừa nghèo vừa kém, lúc ông ta tới đã tặng cho chúng tôi ba cái quạt lớn. Doãn Khánh Tống lúng túng nói: " Chủ tịch cũ đã đồng ý cho ông ta gia nhập, thậm chí còn tự mình bồi dưỡng. Lúc đó chúng tôi thực sự không ngờ rằng mục đích ông ta tham gia hiệp hội không phải để phát triển bản thân, cũng không phải để giao lưu học hỏi, mà chỉ để lấy có được danh thiếp, sau đó dùng danh thiếp này đi lừa tiền của những ông chủ bên ngoài."
Minh Thứ im lặng vài giây, quay về chủ đề chính, "Coi thường là một chuyện, nhưng có xích mích thì khác, La Tường Phủ có xúc phạm ai không?"
Doãn Khánh Đống cau mày, "Các anh nghi ngờ hung thủ là hội viên của chúng tôi à?"
"Chỉ là câu hỏi chung thôi." Minh Thứ nói.
Doãn Khánh Đống càng trở nên lo lắng, "Không, không. Từ vài năm trước ông La đã có ý định muốn gia nhập với chúng tôi nên thường mời mọi người đi ăn uống. Từ đó tôi