10.
Hai người tiếp đi.
Sảnh lớn ở nhà thổ trước giờ vẫn luôn sôi động, nhóm nhân viên giao lưu ghen ăn tức ở nhau vì tranh khách, Hoàng Tinh Tinh vội vàng giữa phòng nghe phụ và chính sảnh, thỉnh thoảng hệ thống thông báo nhân viên số mấy được cộng điểm.
Ở phòng nghe phụ, Thang Hiệu Ninh vẫn đang cẩn thận lựa chọn, nhân viên giao lưu bên cạnh vì hắn mà tranh nhau túi bụi, hệ thống lại phát ra một thông báo khác: "Nhân viên giao lưu số 1213 và ngài Bạch đã giao lưu thành công, nhân được 24 điểm."
"Á đù má.
Mốt phát được luôn 24 điểm, ghen tị hận vãi, tuần trước tui mệt gần chết chỉ được thêm có 3 điểm!"
"Ngài Bạch mỗi lần được 8 điểm, nói thế...!Ngài Bạch tuyệt vời quá mà, tui cũng muốn ôm đùi ngài Bạch!"
"Tỉnh lại đi em gái.
Người mới tới lúc trước bị trừ 16 điểm, dù giờ may mắn nhặt lại được, nhưng bị chơi ba lần, thế chẳng phải chỉ được có 8 điểm thôi sao?"
Hoàng Tinh Tinh trầm mặt đi tới: "Sao vậy, giờ còn muốn thành chợ? Dương Mi, cậu cũng là hàng lão làng nơi này, sao còn dẫn đầu đứng đó?"
Dương Mi chính là bé thỏ nhỏ xếp hạng hai lúc trước.
Hắn cụp tai, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi chị Tinh Tinh, là em nhất thời hồ đồ."
"Tự chú ý một chút." Hoàng Tinh Tinh nhìn đám người xung quanh rồi đến gần hắn hỏi, "Ông chủ Thang vẫn chưa quyết định sao?"
"Vẫn chưa, chắc là ngán rồi, mới nãy hắn còn hỏi em có người mới không."
Hoàng Tinh Tinh nói: "Người mới thì có, nhưng giờ còn đang trong phòng ngài Bạch."
Dương Mi chau mày: "Hôm nay Bạch Bình Châu đã tiếp ba lần, không thể tiếp thêm."
"Tôi biết, còn cần cậu nói?" Hoàng Tinh Tinh mở hệ thống ra kiểm tra, đồng thời đặt trước số liệu tiếp khách ngày mai cho Bạch Bình Châu.
"Cậu đi nói với ông chủ Thang, ngày mai giờ này có người mới, đảm bảo hắn sẽ thích."
Dù không hài lòng, nhưng Hoàng Tinh Tinh đã nói thì không ai không dám nghe, lúc quay người Dương Mi còn trợn trắng mắt khinh thường, nhưng lại rất nhanh treo nụ cười đi đến cạnh Thang Hiệu Ninh, thân mật kề tai của hắn báo cáo việc này.
Thang Hiệu Ninh nhíu mày hỏi: "Bạch Bình Châu này ổn không?"
Dương Mi: "Ổn không thì em không dám đánh giá bậy bạ, cậu ta mới tới, tụi em cũng không rõ lắm ý."
Thang Hiệu Ninh liếc nhìn tờ khai, ảnh của Bạch Bình Châu, tuổi tác, giới tính, giống loài sau khi được cải tạo.
Thấy hắn im lặng, Dương Mi vội vàng nói thêm: "Em nói nè, thử cái mới sẽ mạo hiểm lắm đó, ông chủ Thang vẫn nên chọn em đi, lần trước em làm ngài không thoải mái hử?"
Thang Hiệu Ninh xếp tờ khai lại, liếc nhìn Dương Mi: "Không sướng."
Chờ khi Bạch Mãn Xuyên ra khỏi phòng giao lưu, bước vào thang máy dưới một đống ánh mắt khác lạ, đến thẳng sân đậu tàu.
Chờ khi anh quay lại địa điểm quay phim ở trái đất, thì mới biết bối cảnh đã bị dở sạch.
Người đại diện đen mặt đang ngồi ở giữa sân vắng, thấy anh đến cũng không thèm đứng dậy, lắc lắc điện thoại trên tay hỏi: "Điện thoại của anh đâu? Tôi gọi cho anh mấy trăm cuộc đấy, anh tự xem đi?"
Bạch Mãn Xuyên xấu hổ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện, chỉ nói: "Em không thấy."
"Móa, anh không thấy? Cả đoàn chỉ chờ có mình anh! Dù cho anh có tư lịch lâu năm nhất lớn tuổi nhất, thì cũng chẳng chịu được một ngày bay toi 2 triệu! Bị truyền thông biết sẽ bị viết thành thế nào? Anh là cái thứ teddy thích lưu giống khắp nơi, chỉ có mỗi kỹ năng diễn xuất và biết kính nghiệp là chưa đen thùi.
Nhưng giờ thì hay rồi, Ảnh đế Bạch Mãn Xuyên quên nguồn cội, vung tay là thả luôn vài triệu. Tiêu đề tôi cũng nghĩ cho anh luôn rồi đó."
"Được rồi mà anh, em rất mệt." Bạch Mãn Xuyên ngồi xuống, "Anh đừng nói nữa, tiền này em trả."
Người đại diện tên là Chương Ưng, đã đi theo Bạch Mãn Xuyên từ khi anh debut, xếp theo tuổi tác, quả thật hắn có thể làm anh của Bạch Mãn Xuyên.
Chỉ là bây giờ hắn không hiểu, một Bạch Mãn Xuyên tinh lực dồi dào luôn xem công việc là quan trọng nhất, gần đây lại thường xuyên mất tích, hoặc là như thể đã đi làm cả ngày mệt mỏi.
"Được rồi, cậu cũng đã tuổi này, đừng có càng già càng hỏng là được." Chương Ưng thấy anh híp mắt nghỉ ngơi, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ vai anh nói, "Chỉ là ông tổng hãng đồ lót hàng hiệu, Thang Hiệu Ninh, cậu biết chưa, tìm tôi nói muốn mời cậu một bữa cơm."
Bạch Mãn Xuyên hé môi, lười biếng nói: "Sao hắn lại mời em ăn cơm?"
"Bàn chuyện người đại ngôn? Không phải gần đây lên hotsearch vì dáng người sao? Ông chủ Thang mua đấy, là vì ký với cậu để thêm nhiệt."
"Đồ lót? Ký với em?" Bạch Mãn Xuyên hừ lạnh, "Lấy đâu ra tự tin đó vậy?"
"Anh đưa á." Chương Ưng nói, "Anh ký."
"Mé.
Mé nó anh lại tự tung tự tác." Bạch Mãn Xuyên mở mắt, "Lần trước là toilet, lần trước nữa là cửa chống trộm, trước của trước nữa là két sắt.
Sao thế, bộ nhìn tôi giống thiếu tiền lắm hả?"
"Không phải, là tự cậu nói mà, cậu nói đóng mấy vai kiên cường với mấy vai phản diện nhiều rồi, muốn tạo hình tượng gần gũi thân dân mà.
Như này mà còn chưa đủ á? Trước đó họ chỉ có thể bày cậu trong nhà, giờ thì mặc được luôn lên người."
Đã sớm quen mạch não kỳ dị của người đại diện nhà mình, Bạch Mãn Xuyên khoát tay, ra hiệu hắn đừng nói nữa, bản thân thì đứng dậy rời khỏi địa điểm quay phim.
Thời gian mời cơm là ngày hôm sau, suốt cả hành trình sắc mặt Bạch Mãn Xuyên chẳng tốt mấy, có Chương Ưng bên cạnh vừa uống vừa cười,