18.
Ba lần mười phút.????
Bạch Mãn Xuyên nghe động tĩnh thì ném chiếc tất đang giặt trong tay xuống, tiện tay dùng khăn lau mặt của Bạch Bình Châu lau tay, rồi đi tới trước cửa, trông thấy hắn đang cầm một viên thuốc màu vàng nghiên cứu.
"Gì vậy?"
"Không có gì." Bạch Bình Châu suy nghĩ một chốc mới nói, "Nghe bảo mỗi người được một buff, sao đến lượt tôi thì lại thành debuff."
Bạch Mãn Xuyên khom người nhặt sách hướng dẫn lên dùng, đọc: "Phải dùng trong hai tiếng sau khi mở ra, nếu không sẽ xử lý theo quy định.
Hiệu quả của buff dài hai giờ.
Trong lúc dùng buff có thể lựa chọn không giao lưu."
Bạch Bình Châu hừ hừ mũi: "Xì, điều kiện quỷ yêu."
"Thuốc đóng bướm." Bạch Mãn Xuyên nghiêng đầu nhìn hắn, "Em muốn dùng?"
"Anh không đọc quy tắc hả, không dùng là vi phạm." Bạch Bình Châu lấy viên thuốc.
"Dùng thì dùng, có thể tạm thời khôi phục lại cơ thể đàn ông tôi cầu còn không được."
Bạch Mãn Xuyên hỏi: "Em dùng cái này, vậy tôi tìm em để làm gì?"
Bạch Bình Châu cảm thấy ức muốn chết, siết chặt viên thuốc: "Anh có ý gì hả! Anh tới tìm tôi để ** mà! Vừa nãy đã làm một lần rồi! Anh là đồ dâm tặc!"
"Không chịch em, em lấy đâu ra điểm?" Bạch Mãn Xuyên kéo hắn lại bên mình, "Em từ chối tôi cũng không sao, tôi lôi kéo em thế này, lát nữa em sẽ bị xách đến phòng giao lưu để giao lưu với tôi thôi."
"Lưu manh."
Đối với mấy câu bình luận đơn giản của người đàn ông, Bạch Bình Châu vẫn là thỏa hiệp: "Vậy anh buông tôi ra đi, tôi không muốn A Tam lại đến xách tôi đâu."
Người đàn ông buông hắn ra, quay người đi đến bảng điều khiển trên tường, nhập thông tin rồi bắt đầu tính giờ.
Lúc này Bạch Bình Châu cũng nuốt viên thuốc xuống.
Hắn chưa từng dùng mấy loại như thế này, cũng không biết khi nào có hiệu lực, hắn ôm lòng hiếu kỳ cởi quần, vạch đai quần lót ưỡn hông cúi đầu nhìn phía dưới của mình.
Bạch Mãn Xuyên vừa quay lại thì thấy hành động của hắn, anh vốn thấy còn chưa đủ đầy thì nay cảm thấy bản thân sắp bị Bạch Bình Châu quyến rũ đến chết.
Bạch Mãn Xuyên vòng ra phía sau rồi ôm vai hắn, dán lưng hắn vào lồng ngực mình.
Cúi đầu nhìn xuống.
Bướm nhỏ của Bạch Bình Châu vẫn còn, bằng mắt thường cũng thấy được hai mép bướm còn đang khép mở theo động tác.
Bạch Bình Châu còn chưa kịp mặc quần lại, người đàn ông đã đưa tay vào quần lót hắn, bàn tay ấm áp dán lên bướm nhỏ mềm mại, ngón tay luồn dọc theo khe bướm trượt vào.
Dư vị ái tình vừa nãy hãy còn chưa rút đi, lỗ nhỏ của Bạch Bình Châu vẫn còn ẩm ướt, Bạch Mãn Xuyên chà xát mấy lần ở giữa hai mép bướm, thì bị nước dâm của Bạch Bình Châu chảy dính đầy tay.
Bạch Bình Châu cong chân, muốn tìm góc độ tốt hơn để người đàn ông nhét ngón tay vào, nhưng người kia lại không có động tác kế tiếp, từ đầu đến cuối chỉ xoa lỗ nhỏ và hai mép bướm.
Hắn sốt ruột, thân thể này vốn đã dâm đãng rồi, sau khi dùng thuốc xong hắn thậm chí cảm thấy vũ trụ của mình càng thêm trống rỗng, bên trong như bùng lửa, muốn được đàn ông đến yêu thương.
Hắn đè tay người đàn ông, muốn đút ngón tay vào trong lỗ nhỏ, nhưng lại bị người đàn ông giữ lại ôm lấy, đẩy lên giường, hai chân của hắn vẫn còn thõng dưới giường, khép chân lại chà xát, ý muốn làm dịu dục hỏa dưới thân, còn chưa được thoải mái mấy lần, đồ lót vốn đã bị cởi một nửa nay cũng hoàn toàn rơi xuống đất, Bạch Mãn Xuyên nắm bắp đùi hắn đẩy ra ngoài, tựa như đang đẩy dây leo rủ xuống trong rừng, đi tìm bảo vật vô giá.
Mà bảo vật lúc này là bướm nhỏ đã bị xoa đến đỏ bừng.
Vì không biết khi nào thuốc mới phát huy tác dụng, Bạch Mãn Xuyên nhìn bướm nhỏ, âm vật bị anh xoa nắn hơi sưng lên có thể biến mất bất cứ lúc nào, nước dâm rỉ rả chảy ra khỏi lỗ hoa giao hợp, ngửi mùi dịch thể nồng nàn chỉ có khi giao hợp mới có, anh không khỏi quỳ xuống bên giường, hai tay ôm lấy cặp đùi vẫn đang muốn khép lại, kéo tụt Bạch Bình Châu mềm nhũn người về phía mình, nâng hạ thân lên, hắn rên khẽ một tiếng, hạ thể đã được Bạch Mãn Xuyên mút lấy.
Đầu tiên là dương v*t bán cương, nó được khoang miệng ấm áp của Bạch Mãn Xuyên bao trọn, nơi được đầu lưỡi lướt quá vừa ngứa lại vừa sướng.
Bạch Bình Châu bị chịch lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn được người ta dùng miệng ngậm lấy, hai tay hắn nắm chặt chăn mền, đến khi sắp mất lý trí thì người đàn ông phun dương v*t hắn ra, híp mắt nhìn hắn, một giây sau, người đàn ông dùng ngón tay thô ráp xoa nắn toàn bộ dương v*t sưng tấy, nắm gốc rễ run lên, để quy đầu cọ xát vào môi mình, lau một lớp dịch tiết trong suốt.
Toàn bộ quá trình, Bạch Mãn Xuyên đều nhìn Bạch Bình Châu, sau lần cọ xát, Bạch Mãn Xuyên lại tuốt cho hắn, hắn cứ thế bắn đầy trên bụng mình.
"Yếu quá."
Bạch Bình Châu vừa định phản bác, âm trong cổ họng đã lạc điệu, phát ra tiếng mà trước đây hắn chưa từng nghe thấy.
Bạch Mãn Xuyên há miệng mút