33.
Trò chơi hấp dẫn.????
Sau khi A Tam nói tiếng Đông Bắc được vài ngày, Bạch Bình Châu thật sự không chịu nổi nữa, định vội đi tìm Lạc Ngữ để khiếu nại, đi thang máy được một nửa thì mới nhận ra Lạc Ngữ đã thay người.
Đang chuẩn bị nhấn thang máy trở về thì A Tam từ trên trần xuất hiện, xách Bạch Bình Châu lao thẳng lên tầng cao nhất, đã lâu hắn không được trải nghiệm dịch vụ này rồi.
Hắn nhìn thấy màn hình lớn bên ngoài không còn là bảng xếp hạng ngày thường, thay vào đó là những ô vuông đen và những bông tuyết trắng, nhân viên giao lưu ở sảnh cũng được sắp xếp tổ chức lại.
Bạch Bình Châu nhìn xuống dưới từ góc độ cao cao thế này một hồi, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc.
Một giây sau, một thùng hàng khổng lồ gồm hơn chục chiếc gương tạo thành được thả ở giữa sảnh, vang lên ầm ầm phía bên dưới Bạch Bình Châu và sự chú ý của mọi người, hộp được mở ra, bên trong là một người đàn ông khỏa thân đờ đẫn đứng đó.
Bạch Bình Châu thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, hả hê cười trên nổi đau của người khác, hắn chọt chọt cánh tay A Tam: "Úi chào anh ta đang trần truồng kìa."
A Tam rì rì ném ra một câu: "Chỗ ổng đây có ảnh nude của mi nè."
Lại quăng tiếp câu nữa: "Đừng có cười người khác, ít ra bây giờ người ta không có bóp gà nhỏ của mình."
Bạch Bình Châu nhớ lại hành động của mình ngày ấy, biết điều ngậm miệng, cho đến khi được A Tam thả xuống trước cửa phòng làm việc của sếp bự, nhìn nó chạy biến, hắn mới thừa dịp bốn phía không có ai kéo quần mình, nhìn vào trong.
"Em làm gì đấy?" Bạch Bình Châu vừa định luồn tay vào trong quần thì nghe giọng nói vang lên, hắn vội vàng rụt tay lại, quay người nhìn người đàn ông sau lưng.
Hôm nay Bạch Mãn Xuyên ăn mặc không giống bình thường, anh mặc một áo thun đen, tóc mái nhẹ nhàng rủ xuống bên trán.
Bạch Bình Châu không trả lời mà đưa tay sờ tóc anh, Bạch Mãn Xuyên không tránh, áp lòng bàn tay lên gáy cục nhỏ nhà mình: "Vừa sờ nơi đó rồi giờ sờ tóc tôi?"
"Daddy." Bạch Bình Châu nhẹ giọng, "Người thế này nhìn như chỉ ba mươi tuổi."
Bạch Mãn Xuyên chưa bao giờ quan tâm đến tuổi tác, bình thường báo chí đưa tin chỉ nói anh không già, anh cũng không phản ứng mấy.
Nhưng khi ngón tay Bạch Bình Châu chạm vào tóc, như thể cũng chạm vào lòng anh, Bạch Mãn Xuyên hỏi: "Vậy bình thường tôi trông tôi rất già?"
Không ngờ đề tài toi mạng này lại xuất hiện, Bạch Bình Châu nhanh chóng trả lời: "...!Cũng không, già lắm."
Bạch Mãn Xuyên cũng không bắt nạt hắn nữa, kéo tay hắn vào văn phòng: "Chút nữa nói với em một chuyện, vào trước đã."
Ngồi xuống sô pha, Bạch Bình Châu tranh thủ báo cáo với daddy nhà mình chuyện thấy được trên đường: "Em thấy người mới tới!"
"Em thấy hắn?"
"Ừm, toàn thân hắn trống trơn không mặc gì." Bạch Bình Châu nói, "Nhưng A Tam bay nhanh quá, em còn chưa thấy được tên hắn."
"Không cần xem." Bạch Mãn Xuyên cầm quýt, từ từ lột vỏ, "Không phải người tốt lành gì?"
"Ỏ, sao người biết? Hồi trước em nghe Lạc Ngữ nói, người được chọn đến đây khi còn sống đã ngủ với rất nhiều người, hoặc là nhân vật có máu mặt gì đó.
Hắn là ai vậy?"
Lột vỏ rồi xé sơ trắng: "Không có gì hay để biết."
Bạch Bình Châu thấy thái độ của anh kỳ kỳ, sáp lại gần hơn, vừa mở miệng đã được anh nhét một múi quýt vào.
"Ngọt không? "
Bạch Mãn Xuyên cũng không muốn hắn trả lời, chỉ nhìn hắn ngoan ngoãn nuốt quýt, thỏa mãn lại đút thêm múi nữa.
Khi Bạch Bình Châu ngậm quýt, môi và lưỡi đều chạm vào đầu ngón tay người đàn ông, rất ngứa, mỗi lần cắn xong đều liếm một lần, ăn xong quýt thì môi hắn cũng tê rần.
Ngồi trong phòng làm việc chờ chốc lát, Bạch Mãn Xuyên nhìn đồng hồ: "Ừm, thời gian vừa lúc.
Đi nào, về phòng em."
Bạch Bình Châu đỏ mặt: "Người, người đến tìm em, là vì muốn làm hở?"
Mặc dù Bạch Mãn Xuyên không có ý này, nhưng cũng không khỏi muốn chọc hắn: "Chúng ta đã ký rồi, em không muốn thử tác dụng của hợp đồng sao?"
"Muốn ó." Bạch Bình Châu nhảy tưng lên, "Nghe nói cặp trước sau khi ký xong thì chưa kịp làm gì hai người đã chấm dứt, cho nên không ai biết sau khi ký thì xảy ra chuyện gì."
"Vậy..." Bạch Mãn Xuyên xoay người kéo hắn qua, "Chúng ta làm chuột bạch."
Nửa tháng không chạm vào nhau, khi Bạch Bình Châu bị người đàn ông đè xuống giường ve vuốt thì run rẩy cả người, bên môi phát ra những tiếng rên rỉ ngày thường không dám.
Trước khi vào cửa Bạch Mãn Xuyên đã cứng, anh không rõ lắm, có lẽ đây là sức mạnh của hợp đồng.
Anh kiên nhẫn hôn lên chóp mũi, hôn lên xương quai xanh của cục nhỏ nhà mình, hạ thân thì chậm rãi cọ xát lên người Bạch Bình Châu, rên lên những tiếng thỏa mãn.
"Ứn, daddy..." Hai tay Bạch Bình Châu báu thắt lưng daddy nhà hắn, "Đừng cọ nữa, vào đi."
Khi Bạch Mãn Xuyên kéo toạc chiếc quần lót ướt đẫm của người dưới thân, cầm dương v*t mình đâm vào lỗ nhỏ hồng hào trơn bóng, trên trần nhà chợt vang lên một câu nhắc nhở của hệ thống: "Ngài Bạch, nhân viên giao lưu số 1213, xin chào.
Hoan nghênh mở khóa module hợp đồng giao lưu, tiếp theo tôi sẽ cho ngài biết 30 cách giao lưu của hợp đồng."
"Fuck." Bạch Bình Châu mắng, "Cái quái gì thế! Mấy bây sao cứ lựa lúc này mà vào?"
Mặc dù Bạch Mãn Xuyên không hài lòng, chửi lập trình viên thiết kế hệ thống phản nhân loại này hết một lần, nhưng động tác của anh cũng chẳng hề chậm lại, đâm thẳng dương v*t mình vào trong lỗ bướm của cục nhỏ, không nhanh không chậm bắt đầu va chạm.
Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo: "Nếu cần bỏ qua giải thích, vui lòng nói bỏ qua."
Bạch Mãn Xuyên nắm cổ chân Bạch Bình Châu, nhấc chân lên, đâm sâu vào trong thịt mềm, miệng dụ dỗ: "Em trả lời đi."
Lượt đâm đầu tiên gần như là đâm đến điểm mẫn cảm của Bạch Bình Châu, tiếng rên ứ nghẹn trong cổ họng, tiếp đó là từng đợt cực khoái làm hắn mất tiếng, cào cấu drap giường, nhưng hơi thở của người đàn ông vẫn rất vững vàng, nói lại lần nữa bên tai hắn: "Châu Châu, em nói nào, bỏ qua."
Âm thanh nhỏ bé truyền tới: "Bỏ...!bỏ qua."
"Ngoan, daddy thưởng